Mạc Phương Di đôi mắt mở to, tựa hồ có chút ngây ngốc.
Hắn thanh âm không lớn, nhưng đủ để những người có ý nghe được.
Hắn là đang cùng Mạc Phương Di công khai quan hệ.
Sơ Nghiên trong lòng sinh ra chút phiền chán, người bị va chạm phải là cô, cô còn chưa khó dễ câu nào, tên này sao lại vô lí như vậy.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Diệp Mộ Thần, không lộ vui buồn nói:
"Thứ nhất, tôi không cùng cô ta gây sự, thứ hai, tôi không còn là nhân viên công ty của anh, anh không có quyền quản lí tôi."
"Ý cô là gì?"
Diệp Mộ Thần cau mày, nghi hoặc hỏi.
Người xung quanh tụ tập càng nhiều.
Tựa hồ càng có xu hướng tăng lên.
Sơ Nghiên rất khẽ nhíu mày.
Nghi hoặc của Diệp Mộ Thần tất nhiên sẽ không được giải đáp.
Sơ Nghiên lại không phải người thích nhiều lời, cô tránh qua hai người, muốn rời đi.
Phương Ngải Nhi tựa hồ không muốn Sơ Nghiên rời khỏi, đưa tay kéo cô lại.
"Thanh Vi, cậu như thế nào đi a..."
Sơ Nghiên nhìn bàn tay đang kéo lấy mình, mặt không chút biểu cảm, nhưng Phương Ngải Nhi cảm thấy nhiệt độ tựa hồ lạnh xuống.
Ả hơi rùng mình, bàn tay cũng buông ra.
"Mình..."
Phương Ngải Nhi ấp úng, hoàn toàn không thể nói thành lời.
Ả chỉ cảm thấy Hạ Thanh Vi hôm nay thực lạ.
Cô ta sẽ không có chị em sinh đôi gì chứ? Không đúng, Hạ gia chỉ có cô ta một vị tiểu thư mới đúng!
Lúc này Mạc Phương Di đang ngây ngốc mới phục hồi tinh thần, vội lên tiếng:
"A, chỉ là hiểu lầm thôi, là tôi trước đụng phải Hạ tiểu thư, tôi xin lỗi là đúng, Diệp tổng, chỉ là hiểu lầm a!"
Diệp Mộ Thần nhàn nhạt nhìn Mạc Phương Di, rõ ràng không tin tưởng.
Hắn liếc nhìn xung quanh, giọng nói mang chút âm cao lạnh lùng vang lên:
"Thế nào? Đều không làm việc nữa?"
Mọi người xung quanh vội vàng tán đi, xung quanh nháy mắt vắng vẻ được nhiều.
Mạc Phương Di quay sang Sơ Nghiên, cúi đầu nói:
"Hạ tiểu thư, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý."
Sơ Nghiên không lại quan tâm nữa, xoay người rời đi.
Cứ có cảm giác nữ chủ này thật thích gây chuyện, bất quá cô không muốn quản.
Diệp Mộ Thần không vui kéo Mạc Phương Di lại, thanh âm trầm thấp gợi cảm vang lên:
"Em xin lỗi cô ta làm gì? Cô ta chính là cố ý đứng đó chờ em, sao này tôi không cho phép em cúi đầu trước kẻ khác."
Gương mặt Mạc Phương Di đỏ bừng, đẩy Diệp Mộ Thần ra, thanh âm có chút loạn nói:
"Diệp...!Diệp tổng, tôi...!tôi còn có việc gấp, tôi đi trước! Chào anh!"
Mạc Phương Di cuống quýt đẩy Diệp Mộ Thần ra, vội vàng rời đi, bóng lưng có chút chạy trối chết.
Diệp Mộ Thần tại chỗ cười cười, gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê hoặc, sau chợt nhớ đến cái gì, nụ cười thu lại, quay sang Phương Ngải Nhi vẫn còn bên cạnh nói:
"Ngày mai tôi không muốn thấy cô ở công ty, hiểu chứ?"
Phương Ngải Nhi vốn đang ghen ghét nghe đến lời này, sắc mặt ả tái nhợt, vội cầu xin:
"Diệp tổng, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi, xin đừng sa thải tôi."
Diệp Mộ Thần chán ghét cau mày, lạnh lùng nói:
"Công ty tôi không cần loại người đấu đá nội bộ như cô."
Diệp Mộ Thần cũng không lại ở lại, bước chân tiêu soái rời đi.
Phương Ngải Nhi nắm chặt tay, ánh mắt oán hận.
Mạc Phương Di! Đều là tiện nhân nhà cô! Cướp bạn trai tôi, hiện tại còn cướp cả công việc của tôi!
Còn có Hạ Thanh Vi, các người đều phải trả giá!
Sơ Nghiên lên xe chưa bao lâu chuông điện thoại liền vang lên.
Sơ Nghiên im lặng nhìn màn hình một chút, lâu sau mới ấn nút nghe.
Sơ Nghiên còn chưa nói gì, đầu bên kia, mẹ Hạ liền lên tiếng hỏi.
"Alo? Vi Vi? Con hiện tại đang ở đâu?"
"Trên đường về nhà."
Sơ Nghiên thành thật trả lời.
"A, vậy sao? Còn đã ăn gì chưa? Có hay không đói bụng? Lát mẹ mua chút gì đó về?"
Sơ Nghiên im lặng nhìn đồng hồ.
Vừa đúng 8h30, cô vừa ăn sáng một tiếng trước.
Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, nguyên chủ cũng không phải cuồng thức ăn, vậy đây là mẹ Hạ lo lắng rồi?
"Con không đói."
Sơ Nghiên cũng không nói thẳng, dù sau cũng không phải gì quan trọng.
"A, được, lát nữa mẹ về.
À, tối nay có buổi tiệc rượu, con chuẩn bị cùng mẹ đi nhé!"
"Con..."
"Được rồi, mẹ cúp máy đây, bye bye bảo bối!"
Tút tút...
Ta vẫn chưa nói gì mà!
Sơ Nghiên trầm mặc một lát, đem điện thoại cất đi.
Cô cũng không để ý cái gì yến tiệc, đó là mẹ Hạ