Sơ Nghiên ôm Ám Ảnh Thú, nâng mắt nhìn hắn, hỏi:
"Sao vậy?"
Mặc Phàm lắc đầu, cười:
"Không có gì, chỉ cảm thấy em may mắn lắm đó.
Phải rồi, còn chưa giới thiệu nhỉ? Anh tên Mặc Phàm, em tên gì?"
"Nhan Hi."
Nói đến, Nhan Hi và hắn hình như bằng tuổi thì phải?
[Ký chủ, là do cơ thể hiện tại của chị loli quá đó.
Nhìn cứ như 15 tuổi.]
Thiên Hoa nghe suy nghĩ của Sơ Nghiên, không khỏi cười thầm.
Sơ Nghiên không để ý nó, đem kéo đen.
"Nhan Hi sao? Cái tên dễ thương lắm đó."
Sơ Nghiên gật gật đầu, sau đó cũng không nói nữa, xoay người đi ra ngoài, Mặc Phàm cũng theo sau.
Dọc đường đi, hai người đều giữ không khí im lặng, Mặc Phàm không nói gì, Sơ Nghiên càng không nói gì.
"Tiểu Hi, cậu cuối cùng cũng ra ngoài rồi, tớ lo chết đi được."
Phương Tĩnh đang trò chuyện với Hoa Thiên Tuyết vừa tỉnh lại, nhìn thấy Sơ Nghiên đi ra liền đứng lên chạy đến.
Hoa Thiên Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Mặc Phàm.
Mặc Phàm từ tốn mỉm cười khách sáo.
Sơ Nghiên mặc kệ Phương Tĩnh lôi kéo, liếc hắn một cái.
Mặc Phàm đương nhiên phát giác ánh mắt của cô, sửng sốt một chút.
"Nè, học muội, em nhìn anh như vậy là có ý gì nha?"
Trong đầu Sơ Nghiên đột ngột vang lên giọng nói của Mặc Phàm.
Mặc dù đột ngột nhưng cô cũng không bất ngờ.
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn hắn, truyền âm lại.
"Cười xấu thật."
Sơ Nghiên truyền âm hồi đáp, khiến Mặc Phàm giật mình trợn mắt, kém chút liền thất thố kinh hô lên.
Thuật truyền âm chí ít cũng phải tu luyện đến Trúc Cơ, tinh thần lực đủ mạnh mới có thể học.
Bởi vì trọng sinh nên hắn có tinh thần lực vô cùng mạnh, nhưng cô gái trước mắt chân thật chỉ là một luyện khí giả!
Chẳng lẽ cô ấy cũng là cường giả trọng sinh!!?
Sơ Nghiên nhìn Mặc Phàm rơi vào trạng thái suy tư, cũng không hỏi nữa, chuyên chú cúi đầu sờ Ám Ảnh Thú trên tay.
Hoa Thiên Tuyết gượng ngồi dậy, Phương Tĩnh vội đỡ lấy cô ấy.
Hoa Thiên Tuyết đối với Phương Tĩnh gật đầu nói cảm ơn, liền quay sang Mặc Phàm.
"Là cậu đã cứu tôi sao?"
Mặc Phàm bị câu hỏi của Hoa Thiên Tuyết cắt ngang suy nghĩ.
Hắn hơi cau mày, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, đã lập tức thay đổi biểu tình.
Hắn xua xua tay, cười thật tươi.
"Chị không cần khách sáo, tôi cũng không giúp được gì, chỉ kéo chị từ đống thi thể ra mà thôi! Ahaha..."
Hoa Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói:
"Dù nói như thế nào tôi cũng coi như nợ cậu một mạng.
Tôi tên Hoa Thiên Tuyết, ở học viện Thiên Lam, sao này có việc gì có thể đến tìm tôi."
Học viện Thiên Lam sao?
Mặc Phàm sờ sờ cằm, trong đầu tìm kiếm tin tức.
Học viện này cũng khá có danh tiếng trong thời kỳ đầu linh khí khôi phục, nhưng nếu như hắn nhớ không sai, 2 năm nữa học viện này sẽ bị kẻ địch tấn công, hoàn toàn bị xóa sổ.
Cái tên Hoa Thiên Tuyết này nghe cũng rất quen tai, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra được.
"Được, tôi sẽ ghi nhớ."
Hoa Thiên Tuyết gật đầu, quay lại Phương Tĩnh và Sơ Nghiên, nói:
"Quay lại đội thôi, chúng ta đi khá lâu rồi đó."
"Vâng, học tỷ."
Phương Tĩnh đáp một tiếng.
Sau đó cả ba từ biệt Mặc Phàm, dìu Hoa Thiên Tuyết quay lại đội.
Hoa Thiên Tuyết trọng thương, vừa gắng gượng quay lại liền rơi vào hôn mê.
Sơ Nghiên và Phương Tĩnh lại bình an vô sự.
Đám học viên lại chĩa mũi nhọn về phía hai người.
"Hai người các người đi theo đội trưởng, tại sao chị ấy bị thương nặng như vậy, hai người lại không có chuyện gì?"
"Chắc chắn là ghen tị với Hoa nữ thần, nên cố ý hãm hại!"
"Uổng công nữ thần tốt với hai người, cút đi!"
"Cút đi, đội chúng ta không cần bọn ăn cháo đá bát."
"Không, không phải như vậy đâu! Mọi người nghe tôi giải thích đã, lúc đó bọn tôi..."
Phương Tĩnh vội vàng lại luống cuống giải thích.
Nhưng cô nói ra câu nào, lại bị người khác ngắt lời, chửi mắng.
Sơ Nghiên vừa nhìn, đã biết có kẻ đứng sau giật dây.
Mà hai kẻ này, không ai khác chính là Mặc Diệp và Tô Vận Nhi.
Bị Sơ Nghiên một tát chụp bay, Tô Vận Nhi vừa thẹn lại vừa giận.
Cô lại bị một học viên lớp D thấp kém hạ gục, tuyệt đối là nhục nhã! Cô không thể trực tiếp ra tay với đồng học, nhưng chỉ cần đuổi chúng ra khỏi nhóm, tự nhiên sẽ có thứ khác giúp cô giải quyết.
Sơ Nghiên ngăn Phương Tĩnh lại, cô chậm rãi lên tiếng:
"Chúng tôi sẽ rời đi."
"Tiểu Hi..."
Phương Tĩnh vừa định lên tiếng, đã bị Sơ Nghiên chặn lại.
Cô liếc qua chỗ Hoa Thiên Tuyết đang nằm, bước qua.
"Cô muốn làm gì! Tránh xa nữ thần ra!"
"Đúng vậy! Mau mau cút đi!"
Sơ Nghiên không để ý, ngồi xổm trước Hoa Thiên Tuyết, từ trong túi móc ra một nhánh thảo dược.
Phục Linh thảo, lúc đó lỡ tay hái dư chút ít.
Dù sao Hoa Thiên Tuyết cũng là người tốt, lần này coi như báo đáp cô ấy một chút.
Sơ Nghiên vận chút linh lực trong cơ thể, tinh chế dược liệu trong Phục Linh Thảo ra, chậm rãi rót vào miệng Hoa Thiên Tuyết.
Đám học viên vây quanh dù có ngu đến đâu cũng biết thứ Sơ Nghiên cho Hoa Thiên Tuyết uống không phải thứ tầm thường.
Linh khí từ nó tỏa ra vô cùng nồng đậm.
Chỉ là khi Sơ Nghiên tinh luyện hết dược lực, gốc cây chỉ còn lại một nhánh cỏ khô héo không hơn không kém.
"Cô, cô ta vừa làm gì?"
"Cây linh dược kia đột nhiên biến thành phế phẩm."
"Là do thứ chất lỏng cô ta đút cho Hoa nữ thần sao?"
Sơ Nghiên đứng dậy, liếc qua Phương Tĩnh còn đang ngơ ngác kia, chậm rãi nói.
"Đi thôi."
"A?"
Phương Tĩnh vẫn chưa hồi hồn, nghe tiếng Sơ Nghiên liền ngây ngây ngốc ngốc đi theo.
Đợi đến khi Sơ Nghiên đi khuất, đám người vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Tô Vận Nhi nhìn biểu tình của bọn họ, tức giận quát lớn:
"Gì chứ! Dù có linh thảo thì sao? Nói không chừng là do