Tất cả mọi người có mặt tức tốc lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi người Yêu thú.
Dù vậy số lượng học viên bị ăn cũng không phải số ít.
"Đây là Tháp Sơn Hải Quy, yêu thú cấp 3, lực phòng ngự rất tốt, điểm yếu là ở đôi mắt."
Sơ Nghiên đứng phía xa nhìn con Yêu thú đang hung tợn gào thét, chậm rãi mở miệng giảng dạy Phương Tĩnh.
Mặc Phàm nhìn cô còn có thời gian giảng bài, không khỏi trợn mắt.
Mà hơn nữa, Phong Dụ, cũng chính là đồ đệ kia của hắn tựa hồ cũng chăm chú nghe giảng.
Mặc Phàm hơi suy tư, thời kỳ đầu linh khí khôi phục, con người không thể có vốn hiểu biêt phong phú về Yêu thú cùng bảo vật linh dược mới đúng.
Hắn ngày càng khẳng định, Nhan Hi này chắc chắn là trọng sinh, hoặc là đại năng đoạt xá.
Phương Tĩnh cũng đã quá quen với bộ dạng này, lúc đầu còn sợ trước sợ sau, lúc này cũng trấn tĩnh hơn rất nhiều.
Dù sao cô cảm thấy Tiểu Hi rất lợi hại, có cô ấy bên cạnh tuyệt đối an toàn.
"Mai rùa của nó chắc chắn như vậy, hơn nữa nếu tấn công phần mắt nó lập tức rụt đầu lại, làm sao để phá được phòng ngự?"
Phong Dụ lên tiếng hỏi.
Sơ Nghiên cũng không để ý dạy nhiều thêm một người, chậm rãi nói.
"Tháp Sơn Hải Quy mặc dù là yêu thú cấp 3, nhưng chỉ số IQ của nó không cao, có thể dùng mưu dụ nó."
Phong Dụ suy tư một chút, gật gật đầu.
Mặc Phàm:...!có cảm giác sắp mất đồ đệ!!!
"Khụ, giải đáp cũng đủ rồi.
Bắt đầu hành động thôi."
Mặc Phàm ho khan một tiếng, nói.
Sau đó hắn quay sang Phong Dụ:
"Cậu bảo vệ Phương Tĩnh."
Sơ Nghiên và Mặc Phàm chia ra, Mặc Phàm đi đối phó Tháp Sơn Hải Quy, Sơ Nghiên ở bên cạnh tựa lưng vào cây cổ thụ bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Đám người nhìn hai người đột nhiên xông lên, đều hoang mang nhìn nhau.
Không biết hai người này là có phải là lên tìm chết không.
Yêu thú cấp 3 không phải là loại mà Luyện khí kỳ bọn họ có thể đối phó.
Quả thật không hổ là Đại năng trùng sinh, mặc dù đã áp chế tu vi, khí thế của Mặc Phàm hoàn toàn áp đảo Tháp Sơn Hải Quy.
Mắt thấy Mặc Phàm sắp đem Tháp Sơn Hải Quy đánh bại, những người xung quanh bắt đầu ngo ngoe rụt rịt, có ý đồ cướp bảo vật.
Mắt thấy Mặc Phàm chỉ chú ý đối phó yêu thú, rốt cuộc có kẻ không chờ được nhảy lên muốn làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ là người kia vừa mới nhảy lên mai của Yêu thú, đã bị một đoạn dây mây quấn lấy chân, kéo lại ném ra xa.
"Aaaaa..."
Sơ Nghiên mở mắt, trên tay cô cầm một đoạn dây mây, người vừa rồi đúng là bị cô ném văng.
"An phận một chút."
Cô chậm rãi mở miệng, rõ ràng thanh âm không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều có thể nghe rõ.
"..."
Đám người nhao nhao bàn luận, đám người Hoa Thiên Tuyết hay Nam Cung Việt đều nhìn bên này.
Triệu Như Lan đến gần Nam Cung Việt nói nhỏ gì đó, hắn nhíu mày, sau đó nhìn Sơ Nghiên cười lạnh.
Mặc Diệp và Tô Vận Nhi bên kia cũng nhìn qua với ánh mắt khinh thường chế giễu.
"Haha, cô gái, phát ngôn cũng ngông cuồng lắm đó.
Luyện khí tầng bốn? Một ngón tay của lão tử cũng có thể ép chết ngươi! Ahaha..."
"Haha..."
Đa số các học viên đều cười to xem thường.
Phương Tĩnh được Phong Dụ bảo vệ, nhìn đám người kia lẫn Sơ Nghiên, có chút lo.
Một người thì không vấn đề, nhưng nếu cả đám cùng xông lên, vậy chẳng phải Tiểu Hi xong đời rồi sao!
"Nè, anh nghĩ cách gì đi, một mình Tiểu Hi sao có thể cản toàn bộ đám người đó chứ!"
Phong Dụ hai tay ôm ngực, bất động cũng không thèm nói chuyện.
Phương Tĩnh đợi mãi không thấy câu trả lời, mới ngẩng đầu nhìn Phong Dụ.
Thấy hắn lơ đẹp cô, Phương Tĩnh nóng máu, nhưng rốt cuộc đánh không lại, cũng không thể làm gì khác.
Tốt, anh bất động, vậy một mình tôi đi giúp! Tản băng chết tiệt!
Chỉ là Phương Tĩnh còn chưa đi quá hai bước, cả người đã bị xách lên.
Cô đơ người, quay đầu nhìn lại, hung thủ quả nhiên là Phong Dụ.
Phương Tĩnh tức giận huơ tay, bắt đầu chửi ầm lên.
"Mặt băng kia! Đáng ghét! Anh làm gì! Thả tôi ra! Anh không đi hỗ trợ còn ngăn tôi đi làm gì! Mau buông ra coi!"
Phong Dụ nhìn chằm chằm cô gái đang giãy dụa trong tay mình, lạnh lùng lên tiếng.
"Thầy bảo tôi xem cô, ngoan ngoãn mà ở đây đi.
Tin tưởng bạn cô một chút đi."
Phương Tĩnh vốn tức giận, khi nghe câu cuối của hắn lại ỉu xìu xuống.
Phong Dụ thấy cô không làm loạn nữa, mới buông tay ra, không ngờ Phương Tĩnh cứ vậy ngã phịch xuống đất, hơn nữa còn không có phản ứng.
Hắn hơi sửng sốt một chút, ngập ngừng một chút mới lên tiếng.
"Cô, sao vậy?"
Phương Tĩnh ảo não trong lòng, đến một người xa lạ như Phong Dụ còn tin tưởng Nhan Hi như vậy, cô thân là bạn thân, còn là người chứng kiến sức mạnh của cô ấy, lại không tin tưởng cô ấy.
"Không sao."
Phương Tĩnh đáp một tiếng, giọng có chút buồn rầu.
Phong Dụ thấy cô không có gì nguy hiểm, cũng lười quản.
_____
Bên kia, Sơ Nghiên đứng trước sự chê cười xủa toàn thể học viên, vẫn giữ thái độ trầm mặc, cũng không có ý định tránh ra.
Một nam học viên trong đội của Nam Cung Việt thấy vậy, xung phong đứng ra.
"Đội trưởng, để tôi dạy dỗ ả!"
Nam Cung Việt suy tư liếc bên Hoa Thiên Tuyết, thấy cô ấy vẫn nhìn Sơ Nghiên nhíu mày, cũng không để ý bên hắn, liền gật đầu.
Nam sinh nham nhở cười, hắn lắc lắc cổ, làm động tác khởi động, đi đến trước mặt Sơ Nghiên, hai tay ôm ngực, bộ dạng cao