Phong Thanh Ngân cảm thấy tiểu tử trước mặt quả thực ngông cuồng vô cùng.
Hắn đường đường là Vương của Yêu giới, một tên Yêu tộc tạp chủng lại dám chắn trước mặt hắn?
Mặc Phàm lại nghĩ, tên chó lông đen này, chắc chắn đối với vợ hắn có ý đồ! Đang yên đang lành, cười ngọt như vậy, đây là muốn quyến rũ vợ hắn?
"Khụ..."
Sơ Nghiên ho nhẹ một tiếng, ngăn ánh mắt đầy yêu thương hai người dành cho nhau.
Cô đứng lên, đưa tay kéo vai Mặc Phàm, nhìn Phong Thanh Ngân, nói:
"Anh tìm được chưa?"
Mặc Phàm nhíu mày, bạn học nhỏ lại nhờ vả con chó lông đen này mà không nhờ hắn? Hơn nữa còn giấu hắn!
Phong Thanh Ngân khẽ gật đầu, sau đó đưa một tập tài liệu cho Sơ Nghiên.
"Tất cả thông tin tiểu thư cần đều có trong đây hết."
Sơ Nghiên đưa tay tiếp tập tài liệu, khẽ gật đầu:
"Cảm ơn."
"Không có gì, được phục vụ cho Nhan tiểu thư, là vinh hạnh của tại hạ."
Phong Thanh Ngân mỉm cười.
Từ lúc nhìn thấy mảnh ngọc bội, hắn đã biết nguồn gốc của mảnh ngọc này.
Điều hắn không ngờ, chính là một thời gian ngắn không gặp, cô ấy lại từ một Nhân loại biến thành Yêu tộc.
Nhưng hắn lại không thể nhìn ra được bản thể của cô ấy là gì.
Đúng là hiếm có, rõ ràng Yêu vương có năng lực nhìn thấu tất cả bản thể của Yêu tộc, thế nhưng lại không thể nhìn được bản thể của cô ấy là gì.
Phong Thanh Ngân hơi dừng một chút, lại mở miệng:
"Thật không ngờ cô lại là Yêu tộc.
Cô là bán yêu sao?"
Sơ Nghiên vừa định gật đầu, Mặc Nhiên đã đem cô che lại, ý cười như có như không hướng về Phong Thanh Ngân.
"Yêu vương đại nhân, cái này không liên quan gì đến ngài đi? Ngài hỏi vợ ta kỹ như vậy làm gì?"
"Vợ?"
Phong Thanh Ngân sửng sốt, sau đó bật cười nói:
"Anh bạn này, theo như bổn tọa được biết, Nhan tiểu thư chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có bạn trai, xin hỏi ngươi từ khi nào lại thành chồng của cô ấy?"
Mặc Phàm tức, trán cũng nổi gân xanh.
Hắn thu lại ý cười như có như không kia, uy áp cường đại phóng ra.
Linh lực mạnh mẽ, cộng với tinh thần lực cường đại tản ra, nhường Phong Thanh Ngân khiếp sợ.
Đại Thừa cường giả!!!
Thế nhưng lại là một con Yêu sắp đạt đến cấp bậc Đại Thừa!
Mặc dù ban đầu hắn không nhìn thấu tu vi của Mặc Phàm, nhưng ít nhất không hề cảm nhận được chút nguy hiểm nào từ kẻ này.
Nhưng hiện tại, hắn cảm nhận cực kỳ rõ ràng sát ý của Mặc Phàm đối với hắn.
Là vì Nhan Hi?
Nhan Hi là Bán yêu, yêu lực lại cực kỳ thuần túy.
Hơn nữa cô còn điều ra về mảnh ngọc của Linh hồ nhất tộc, chắc chắn có quan hệ với Linh hồ nhất tộc.
Nếu hắn đoán không sai, có lẽ bản thể của cô chính là Cửu vỹ hồ.
Linh hồ trước đây vốn thuộc Tiên tộc, nhưng từ khi bị Tiên tộc khai trừ, mới gián xuống làm Yêu.
Chẳng qua Linh hồ nhất tộc có Hồ vương, thực lực cường đại, hồ tộc lại tâm cao khí ngạo, xưa nay chưa từng chịu sự quản lý của Yêu vương là hắn.
Trước đây hắn có ơn với Hồ vương, nên từng cùng Hồ tộc có một hôn ước.
Nhưng thế hệ này của Hồ tộc lại không có nữ tử, nên hôn ước cũng dần bị lãng quên.
Nếu Nhan Hi là hậu duệ của Linh Hồ nhất tộc, nói cách khác cô ấy không phải là vị hôn thê của hắn sao?
"Ha, phải không?"
Mặc Phàm lạnh lùng cười nhạt một tiếng, quay lại nhìn Sơ Nghiên, biểu cảm đã hoàn toàn thay đổi, tựa hồ chịu ủy khuất, đáng thương mà vòng tay ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô.
"Bạn học nhỏ, hắn nói anh nói dối kìa,em xem?"
Cả người Sơ Nghiên cứng ngắt, mặc dù Mặc Phàm từng hôn cô, cũng ôm cô, nhưng thân mật như vậy, còn làm nũng, đúng là lần đầu tiên.
Cô...!có chút không quen.
[Ký chủ, chị không nên đẩy nam chủ ra a, độ hảo cảm của anh ấy đối với chị đang tăng.]
Thiên Hoa hí hửng lên tiếng, ngăn lại suy nghĩ đẩy Mặc Phàm ra của cô.
Sơ Nghiên trầm mặc chốc lát.
Hảo cảm hiện tại là bao nhiêu?
[ Nha, vừa tăng 5% a! Hiện tại Hảo cảm là 30%]
30%? Thấp như vậy?
Nhìn bộ dạng này của hắn, cô còn nghĩ Hảo cảm sớm đã trên 80%.
Sơ Nghiên không chút do dự đẩy Mặc Phàm ra, nhìn Phong Thanh Ngân, mở miệng:
"Hắn là bạn trai của tôi."
Cô dừng một chút, lại nói.
"...!thời gian này tôi sẽ ở lại Yêu giới."
Sơ Nghiên nói xong, liền bước qua Phong Thanh Ngân rời đi.
"Ân tình của ta, ngươi đã trả hết rồi.
Chúng ta không ai nợ ai nữa."
Mặc Phàm vốn bất mãn Sơ Nghiên lại đẩy hắn ra, nhưng nghe mấy lời cô nói, khóe môi lại bất giác cong lên.
Hắn thấy Sơ Nghiên rời đi, lập tức đuổi theo.
Khi đi qua Phong Thanh Ngân còn bỏ lại một câu.
"Bớt có ý tưởng với thứ không thuộc về mình đi."
Nếu không, hắn sợ hắn nhịn không được thổi bay cái Yêu giới này a.
Phong Thanh Ngân không nói gì, chỉ cười nhẹ một tiếng.
Ngày tháng còn dài, Nhan Hi, chúng ta còn nhiều thời gian.
Bổn tọa không tin, trái tim của nàng làm bằng sắt đá, có thể không rung động trước ta.
Còn về lời đe dọa của tên tiểu Yêu kia sao? Ha, nếu khong phải nể mặt Nhan Hi, hắn sớm đem tên đó xé thành trăm mảnh rồi!
__________
"Bạn học nhỏ, em nhờ con chó lông đen đó làm gì? Vì sao không nhờ anh?"
Mặc Phàm đem Sơ Nghiên kéo vào lòng, không vui nói.
Sơ Nghiên bị ép buộc dừng bước, cũng không nổi giận.
Chỉ là xưng hô của Mặc Phàm đối với Phong Thanh Ngân...
Sơ Nghiên suy tư một chút, nâng mắt nhìn hắn:
"Chó lông đen?"
Bản thể của Yêu vương, hình như là một con Huyền Sát Dạ Lang.
"Không phải sao?"
Mặc Phàm nhướng mi, không ngờ câu hỏi của hắn, cô lại chú ý đến cái khác.
Đây là muốn chọc tức hắn sao?
Mặc Phàm ôm Sơ Nghiên thậy chặt, hắn nâng cằm cô lên, sau đó cúi đầu hôn thật sâu.
Sơ Nghiên bị hắn hôn, cũng không phản ứng gì đặc biệt lắm, chỉ đứng im lặng cho hắn hôn.
Mặc Phàm không vui, cắn một cái thật mạnh vào môi cô, mùi máu tươi sọc vào mũi nhường Sơ Nghiên nhíu mày.
Lần này trực tiếp đẩy Mặc Phàm ra.
"Anh làm gì."
Sơ Nghiên đưa tay sờ khóe môi bị cắn