Sau khi đạt được mục đích, Sơ Nghiên lập tức quay về Trái Đất.
Ở lại Yêu giới một tháng, ở Nhân gian cũng đã trôi qua mất ba năm.
Ba năm này, Trái Đất phải nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tốc độ tu luyện của nhân loại đã tăng lên, trên thế giới cũng hình thành rất nhiều chủng tộc, chuyện Yêu tộc xuất hiện đã không còn bị kỳ thị như ba năm trước.
Các chủng tộc sống cùng nhau, có đối đầu, cũng có hợp tác, nói chung Trái Đất hiện tại, đã hoàn toàn thích nghi với tu chân, mang bộ dáng hoàn toàn mới.
Sơ Nghiên rời Yêu giới, liền đến điểm hẹn với Phong Dụ và Phương Tĩnh.
"Tiểu Hi, chúng ta ở Yêu giới chỉ có một tháng, ở ngoài đã trôi qua tận ba năm đó! Ba năm, mọi thứ thay đổi khiến tớ hoàn toàn không nhận ra thế giới mình đang sống nữa."
Phương Tĩnh tâm sự với Sơ Nghiên, cô rất muốn về nhà, muốn biết cha mẹ như thế nào, còn có anh trai...
"Nếu cậu muốn, thì về nhà một chuyến đi."
"Nhưng còn cậu..."
"Tớ có chuyện tớ cần làm."
Sơ Nghiên nói, lấy ra một cái chuông bạc, đưa cho Phương Tĩnh, dặn dò.
"Đeo cái này lên tay, lúc nào gặp nguy hiểm thì rung chuông, tớ sẽ đến tìm cậu."
Trong đây có chứa máu của cô, đã luyện chế thành pháp khí.
Khi chuông vang lên, cô có thể cảm ứng được vị trí của Phương Tĩnh.
"Đúng là thần kỳ, nhưng sao tớ lắc mà nó không kêu a?"
Phương Tĩnh đeo chuông bạc lên tay, nhưng đong đưa liên tục, nó cũng không phát ra chút âm thanh nào.
Lúc này Sơ Nghiên mới lên tiếng giải thích.
"Lúc rung chuông, phải truyền linh lực vào."
"Được."
Phương Tĩnh gật đầu.
Sơ Nghiên lại quay sang Phong Dụ, nói:
"Ngươi cũng quay về Phong gia một chuyến đi."
"Sư mẫu, ta không về."
Phong Dụ khẽ lắc đầu, lời lẽ kiên định từ chối.
Sơ Nghiên nhìn hắn một chút, lại nói:
"Nếu ngươi không quay về, lấy tư cách gì cưới A Tĩnh?"
Phong Dụ: "..."
Phong Dụ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc kia của Sơ Nghiên.
Chuyện của hắn và Tĩnh Nhi, Sư mẫu đã biết được bao nhiêu rồi?
Sơ Nghiên đương nhiên biết, Phong Dụ là người biết che giấu cảm xúc tốt, nhưng Phương Tĩnh thì không.
Cô ấy ngây thơ đơn thuần, mọi suy nghĩ gần như đều hiện trên mặt.
"Đi đi, còn về Mặc Phàm, ta ở đây đợi hắn."
Phong Dụ hơi do dự, dù sao Sư phụ cũng bảo hắn phải trông chừng sư mẫu cẩn thận.
"...Vâng."
Cuối cùng Phong Dụ vẫn đáp ứng quay về.
Dù sao sư phụ nói, phải nghe lời sư mẫu, không phải sao? Hắn đây chính là nghe lời, không thể trách hắn được.
Phong Dụ và Phương Tĩnh rời đi, Sơ Nghiên cũng hướng một hướng khác rời đi.
[Ký chủ, không phải chị đợi nam chủ à?]
"Không đợi."
Sơ Nghiên nhàn nhạt trả lời hệ thống, bắt đầu hành trình của nhiệm vụ chính tuyến.
Ngăn cản Nam chủ phi thăng tiên giới.
Tu vi của Mặc Phàm đã đột phá Nguyên Anh, bước vào Đại Thừa kỳ.
Đợi bước vào Độ Kiếp Kỳ, hắn sẽ chú tâm tịnh tu chuẩn bị phi thăng.
Nên trong thời gian này, hắn sẽ đi khắp thế giới thu thập thiên tài địa bảo hay linh dược linh thực hỗ trợ tu giả phi thăng.
Dù sao thứ quan trọng nhất là Hoa Địa Ngục đang ở trong tay cô, ngăn cản hắn thu thập thêm những thứ khác cũng tốt.
Giữa cô và Mặc Phàm có khế ước trói buộc, nên Mặc Phàm chắc chắn sẽ theo bước chân cô, cô cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Sơ Nghiên đi đến vô số nơi, cướp bảo vật, đoạt linh dược, đắc tội không ít thế lực, thanh danh lan rộng khắp thế giới, bắt đầu giai đoạn loạn lạc nhất của giới tu chân Trái Đất.
Nhiệm vụ của cô, hủy diệt tất cả con đường có thể phi thăng của con người Trái Đất.
"Yêu Nữ Nhan Hi tới rồi! Mau! Bảo vệ Thiên Sa!"
"Tập trung phòng vệ! Mở kết giới bảo hộ!"
"Yêu nữ! Đừng hòng cướp được Thiên Sa từ chỗ chúng ta!"
"..."
[Ký chủ, bọn họ phát hiện ra chị rồi.]
Thiên Hoa không biết ký chủ hưng sư động chúng như hiện tại để làm gì, chỉ cần không ảnh hưởng nhiệm vụ, mạch truyện chính có đổi hay không, nam nữ chính có ảnh hưởng mệnh cách gì không cũng không sao.
Chỉ cần Thiên Đạo không lên tiếng, tức là ký chủ nhà nó không làm sai.
"Ta đến cũng không phải cướp, mà là hủy."
Sơ Nghiên trả lời hệ thống, cô lăng không mà đứng, nhẹ nhàng búng tay, một vòng tròn pháp thuật cực kỳ lớn bao phủ toàn bộ căn cứ quân sự nước F.
Đây là trận đồ của một Linh Trận! Nó từng thấy Nguyệt Thượng Thiên tôn sử dụng Linh trận cũng xuất hiện đồ án tương tự!
Nguyệt Thượng Thiên tôn là mẫu thân của ký chủ, hẳn là bà ấy dạy dỗ.
Loại Linh trận này, không phải ai cũng có thể học được a.
"Dịch chuyển, Phá!"
Vòng tròn nháy sáng lên, sau đó, toàn bộ căn cứ nổ tung, biển lửa đem toàn bộ đều đốt rụi.
[Ký chủ, lửa bình thường không làm gì được Thiên Sa.]
"Đó là Nghiệp Hỏa."
Trước khi phóng hỏa, cô đã truyền tống toàn bộ người trong khu vực đó đến nơi an toàn.
Thiên Hoa:!!???
Là Nghiệp Hỏa để nam chủ tu luyện nhục thân kia á??? Ký chủ, chị thật biết dùng a! Nhưng Nghiệp Hỏa một khi cháy không thể tự tắt được a!!
[Ký chủ, không phải chị định dùng Thiên Thủy dập lửa đó chứ?]
"Ừ."
Thiên Hoa lẳng lặng offline, nó không còn gì để nói.
Tất cả Thiên tài địa bảo ký chủ thu thập được, đều được dùng cực kỳ tùy tiện!! Ký chủ a, chúng ta làm nhiệm vụ nghiêm túc, không phá sản có được không!!
Sơ Nghiên nhìn Nghiệp Hỏa đốt đến không sai biệt lắm, từ đâu lấy ra một chiếc bình, cô mở nắp, một luồng linh khí mát lạnh tản ra, khiến xung quanh cô trở nên dịu mát vô cùng.
Nhưng Sơ Nghiên còn chưa đổ Thiên Thủy xuống, Nghiệp Hỏa bên dưới đột nhiên bị hút đi, toàn bộ đều bị hút về một phía.
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn hướng đó, quả nhiên, Mặc Phàm đang đứng ở đó.
Mái tóc ngắn năm nào hiện tại đã dài ra, hơn nữa còn chuyển sang màu trắng.
Ánh mắt đen chợt lóe kim sắc, có lẽ là một loại đồng thuật hắn tu luyện.
Mặc Phàm mặc một bộ cổ phục cách tân, vạt áo phần phật bay múa giữa không trung, có chút phiêu dật.
Bộ dạng của Mặc Phàm hiện tại đã rất giống với kiếp trước lúc còn là Thiên Huyền đế tôn.
Chẳng qua lúc đó hắn là tu vi cấp Tiên, hiện tại chỉ là Độ Kiếp Kỳ.
Vụt!
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Phàm đã đến trước mặt Sơ Nghiên.
Một tay hắn bắt lấy tay cô, một tay bóp lấy cằm cô, gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, Sơ