"Người tiếp theo."
Người kiểm tra kêu lên, Sơ Nghiên liền đi vào.
Cô ta nhìn Sơ Nghiên một lượt từ trên xuống, nói:
"Được rồi, cô là Sơ Nghiên sao?"
"Đúng vậy."
"Cô vào trong đi, sẽ có người tiến hành khám xét cơ thể."
Nữ quân nhân khoác khoác tay, Sơ Nghiên liền đi vào trong.
Thời gian hoàn toàn bình thường, Sơ Nghiên người kiểm tra theo giấy chứng nhận đạt yêu cầu ra báo cáo.
Sơ Nghiên an toàn vượt qua bài kiểm tra, xâm nhập vào căn cứ A.
Lam Chỉ Tịch chỉ theo sau Sơ Nghiên, nhìn cô kiểm tra ra mọi thứ đều bình thường, hơi nhíu mày.
Với cơ thể không chút độ ấm đó, cô ta làm sao có thể thông qua kiểm tra chứ?
Chẳng lẽ...!là cô nghĩ sai rồi? Cô ta vốn dĩ rất bình thường?
[Ký chủ! Chị lại hack hệ thống sao! Làm sao người kiểm tra kia cứ như bị điều khiển vậy!? Chẳng lẽ chị cũng giống Cố Mạc, thức tỉnh dị năng tinh thần?]
Thiên Hoa thấy một màn này, lập tức không nhịn được mà đưa ra nghi vấn.
Ký chủ nhà nó quá nhiều điều không nói được, chẳng trách ở đoa đều gọi cô ấy là quái vật! Một hệ thống nhỏ bé như nó lại từng vọng tưởng nắm bắt được cô.
"Ta tu luyện Tinh thần quyết, tinh thần lực mạnh hơn so với người thường, khống chế bọn họ rất dễ dàng."
Khống chế dễ dàng sao? Thiên Hoa có chút kinh tủng, đừng nói ký chủ hiện tại linh hồn bị thương tổn, nếu chị ấy ở vào thời kì toàn thịnh, vậy thì kh/ủng bố đến thế nào!!?
Sơ Nghiên hoàn thành kiểm tra, bên kia Cố Mạc cũng đã bước ra.
Vừa nhìn thấy Sơ Nghiên, hắn cũng bước đến.
"Bạn học nhỏ, em đang đợi anh sao?"
"Ừm."
Sơ Nghiên gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
"Đi thôi."
Cố Mạc thu hồi tươi cười, cô gái này không phải là có ý với hắn đó chứ? Chẳng lẽ thích kiểu nam nhân ngoan ngoãn thích ngại ngùng?
Cố Mạc lắc lắc đầu, thôi mặc kệ, hiện tại hắn cũng chỉ quen mình cô ta, tiếp tục đi theo là được.
"Vũ khí cũng bị thu hồi, chúng ta lấy gì để bảo vệ bản thân đây?"
Cố Mạc đi bên cạnh cô, thở dài than vãn.
Sơ Nghiên khẽ suy tư, căn cứ này quả thật biết hút máu người khác.
Tất cả vật tư thu thập đều bị cống nạp 1/3 để qua cổng.
Đợi vào trong lại phải tiếp tục cống hiến cho căn cứ mới có thể tiếp tục ở lại.
Thời đại mạt thế, pháp luật đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ có thực lực mới có thể sống sót.
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này bố trí khá giống với trước mạt thế, xung quanh đi lại rất nhiều dị năng giả.
Còn chỗ dành cho người thường, quả thật vô cùng nghèo nàn.
Sơ Nghiên nhìn qua khu bán nhà ở, mở miệng:
"Tìm chỗ ở trước đã."
"Em định thuê nhà sao? Nơi này hút máu người như vậy, tiền thuê chắc chắn sẽ rất đắc a.
Chúng ta có tinh hạch sao?"
Tinh hạch, là thứ có giá trị nhất của Mạt thế lúc bấy giờ.
Tinh hạch nằm trong não của Tang thi, nó có thể giúp Dị năng giả tăng cường và nâng cấp dị năng.
Tang thi càng cao, cấp bậc tinh hạch cũng càng cao, lợi ích đem lại cũng càng nhiều, giá trị cũng càng lớn.
"Ừm.
Không sao."
Thứ gì không có, chứ tinh hạch, làm tang thi vương, Sơ Nghiên đương nhiên phải có đủ.
Bộp!
“Một căn biệt thự.”
Người quản lí nhìn túi tinh hạch Sơ Nghiên vừa đặt lên bàn, há hốc mồm.
Hắn cầm túi tinh hạch lên kiểm tra, hai mắt sáng rỡ:
“Vị tiểu thư này, số tinh hạch này đủ cho ngài ở ba năm, hiện tại chúng tôi còn một căn biệt thự mini số 3, đây là chìa khoá của chị.”
Nói đùa, đống tinh thạch này thoạt nhìn không nhiều, chỉ có một túi, nhưng phẩm chất đều là cao cấp! Chỉ khi giết được tang thi cấp cao mới có được.
“Ừm.”
Sơ Nghiên cầm chìa khoá, quản lí ra hiệu một người đến dẫn đường, Sơ Nghiên và Cố Mạc liền đi theo.
Cố Mạc nhìn gương mặt không biểu cảm của Sơ Nghiên, trong lòng càng nhiều nghi vấn.
Hắn đi chung với cô đã một thời gian, cũng chưa từng thấy cô ấy giết được bao nhiêu tang thi, chứ đừng nói là thu thập tinh hạch.
Cô ấy lấy tinh hạch ở đâu ra?
“Em lấy đống tinh hạch đó ở đâu ra vậy? Anh cũng chưa từng thấy em thu thập tinh hạch bao giờ.”
Rốt cuộc Cố Mạc vẫn không nhịn được hỏi ra ra nghi vấn trong lòng.
Sơ Nghiên cũng không có gì che giấu, mở miệng giải đáp:
“Trước khi gặp anh, em giết rất nhiều tang thi.”
“A?”
Cố Mạc kêu một tiếng, nếu nói như vậy, cô ấy chắc chắn đã thức tỉnh dị năng, không thể nào là một người bình thường được.
Vẫn còn giấu mình, hoá ra vẫn chưa tin tưởng mình sao?
Người dẫn đường đưa Sơ Nghiên đến một căn biệt thự, liền bàn giao rồi quay về.
Nơi này cũng không có bài trí gì quá nhiều, Sơ Nghiên cũng không giỏi bàn biện, liền tuỳ ý để như cũ.
Dù sao cô cũng không định ở đây quá lâu.
“Bạn học nhỏ, em đem anh theo như vậy, là muốn bao nuôi anh sao?”
Cố Mạc ngồi xuống bên cạnh Sơ Nghiên, tựa sát vào cô, miệng đưa gần tai Sơ Nghiên, nhẹ nhàng mở miệng.
Hơi thở phả vào tai khiến cô có chút ngứa, vô thức né tránh.
“Anh muốn như vậy sao?”
Sơ Nghiên đẩy Cố Mạc ra, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn hắn, hỏi.
Cố Mạc ngây ra một chút, vốn chỉ là muốn trêu đùa cô ấy này một chút, không ngờ cô ấy lại nghĩ thật!
Nhưng chết tiệt! Cái bộ dạng này thế nhưng lại khiến hắn có chút động tâm!
Cố Mạc ngồi phắt dậy, quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng:
“Khụ, anh… anh đi sửa soạn đồ vật một chút, quần áo vật dụng vẫn còn trên xe, để anh đi lấy.”
Cố Mạc xoay người rời đi, bộ dạng có chút chạy trối chết.
Thiên Hoa hiện ra, nó ngồi trên sofa, dũi tay thở dài:
[Ký chủ, chị doạ anh ta chạy mất rồi a.]
Ta nói sai cái gì sao?
[Chị không sai.]
Là phản diện sai a.
Sai vì lại trêu chọc người không hiểu phong tình như cô!
Sơ Nghiên cũng mặt kệ Thiên Hoa, cô ngã người ra, nhắm mắt.
Buồn ngủ thật a…
Sơ Nghiên mơ mơ màn màn, trước mặt như bao phủ một màn sương.
Chỉ trong nháy mắt, một đạo tử quang chợt lóe lên, chỉ trong nháy mắt,