Sơ Nghiên và Cố Mạc đều im lặng, Cung Tầm hiểu ý, quay sang Lam Chỉ Tịch.
Lam Chỉ Tịch cũng không nao núng, chậm rãi giải thích.
“Là em đã thay đổi lịch hẹn một chút.
Bởi vì một học trò của em nghe Sơ Nghiên có gương mặt giống với một người chị của cô ấy, nên muốn đến nhìn xem một chút.”
Cô ta ngưng lại một chút, đưa mắt nhìn xung quanh, lại nói:
“Cũng không biết con bé đâu rồi, đã tới chưa, sao lại không đợi em đến nữa.”
Sơ Nghiên nhìn bộ dạng giả vờ của cô ta, cũng không nói gì thêm.
Cố Mạc lên tiếng:
“Được rồi, người không liên quan thì để ý làm gì.
Sơ Nghiên cũng không có người thân nào ở căn cứ này hết.
Cung thiếu tá, có thể xuất phát chưa?”
Cung Tầm khẽ gật đầu, đi vào nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ cấp SS, giải cứu phòng nghiên cứu La Thành.”
Người phát nhiệm vụ nhìn lên một chút, nhìn thấy Cung Tầm, liền vội đưa tay chào.
Cung Tầm khẽ gật đầu, người phát nhiệm vụ liền giao thẻ yêu cầu nhiệm vụ cho Cung Tầm, rồi ghi chép lại.
Đoàn đội của Cung Tầm không quá đông, chỉ khoảng 20 người, nhưng tất cả đều là dị năng giả.
Thêm vào Sơ Nghiên và Cố Mạc, tổng cộng có 22 người.
Lúc lên xe, Sơ Nghiên, Cố Mạc và nam nữ chủ cùng chung một chiếc.
Bởi vì nhiệm vụ lần này nguy hiểm, nên cả đội đều sử dụng xe quân đội chuyên dụng.
Cung Tầm phụ trách cầm lái, Lam Chỉ Tịch ngồi bên cạnh, còn Sơ Nghiên và Cố Mạc ngồi phía sau.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt, dọc đường đều im lặng, cả ba người đều không phải thuộc dạng nhiều lời, chỉ có Lam Chỉ Tịch thỉnh thoảng trò chuyện với Cung Tầm một chút.
Hành trình kéo dài hơn ba ngày, nếu theo lộ trình trước mạt thế, chỉ cần một ngày là đến, nhưng vì giữa đường còn phải thu thập vật tư và tránh tang thi, nên đến ba ngày sau, đoàn người mới đến được La Thành.
______
“Á! Cứu với!!”
Cả đội đang dừng chân nghỉ ngơi, đột nhiên liền nghe thấy tiếng kêu cứu, sự chú ý của mọi người liền bị thu hút.
“Kỳ lạ, nghe nói La Thành đã trở thành ổ Tang thi lớn nhất cả nước rồi mà? Còn có người sống được sao?”
Một đội viên trong nhóm nghi hoặc lên tiếng.
Sau hắn lại có người giải đáp:
“Có thể là cũng có người nhận nhiệm vụ đến đây giống chúng ta.”
“Cứu người quan trọng, bốn người đi theo tôi, còn lại ở đây chờ lệnh.”
Cung Tầm lên tiếng, chỉ vào năm người nói, sau đó đứng lên dẫn đầu đi trước.
Năm người được chỉ là Lam Chỉ Tịch, Sơ Nghiên và hai người khác.
Một người tên Diệp Thanh Ca, cô gái này là nữ quân nhân duy nhất trong đội của Cung Tầm, cô ấy có thân thủ rất tốt, tính cách độc lập lại mạnh mẽ, là dị năng giả hệ thổ, giữ vị trí phòng ngự của đội.
Một người là Lục Nam, là dị năng giả hệ kim, công kích là chính, tính cách khá nhiệt huyết cuồng dã nhưng cũng rất thân thiện.
Đến nơi phát ra tiếng kêu, Cung Tầm ẩn thân, đã nhìn thấy một cô gái bị tang thi đuổi theo, quần áo cô ta có chút rách nát, trên người cũng đã có vết thương, nhìn có vẻ là do móng vuốt tang thi để lại.
“Á! Cứu với!”
“Đội trưởng, cô ta đã bị Tang thi cắn trúng, đã không thể cứu được nữa rồi.”
Diệp Thanh Ca nhíu mày, lên tiếng nói.
Lam Chỉ Tịch lại không cho là như vậy, cô nói:
“Không, nếu cô ta là dị năng giả, vậy thì vẫn có thể cứu được.”
Tốc độ tang thi hoá của Dị năng giả sẽ bị khắc chế rất nhiều, hiện tại chính phủ đã nghiên cứu được loại thuốc có thể ức chế tang thi hoá cho dị năng giả, nhưng người bình thường thì vẫn chưa được.
Người trở thành tang thi, coi như đã chết rồi, hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa.
Cung Tầm suy tư một chút, cuối cùng ra quyết định.
“Thanh Ca và Sơ Nghiên ngăn đám tang thi đuổi theo cô ta, tôi và Lục Nam sẽ dẫn dụ tang thi đi, Chỉ Tịch cứu người.
Dù còn mấy phần trăm cơ hội cũng cứu người.”
“Rõ.”
Cung Tầm ra quyết định, Diệp Thanh Ca cũng không có ý kiến gì nữa.
Cô là người được huấn luyện trong quân, có thể bày tỏ ý kiến, nhưng là lệnh của cấp trên phải tuân thủ tuyệt đối.
Năm người lập tức chia ra hành động, Sơ Nghiên và Diệp Thanh Ca một nhóm, tiến hành ngăn cản đám tang thi.
“Thổ ngự!”
Diệp Thanh Ca hét lớn một tiếng, một tầng đất lập tức phóng lên, ngăn cách cô gái kia và đám tang thi.
Cô gái thấy có người, lập tức la lên:
“Á! Cứu với!”
“Câm miệng!”
Diệp Thanh ca lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Đã ra tay thì đương nhiên là cứu cô ta rồi! Hét lớn như vậy, là cảm thấy đám tang thi này chưa đủ phiền phức, còn muốn gọi thêm sao!
Sơ Nghiên liếc qua chỗ cô gái kia, bức tường của Diệp Thanh Ca chỉ là nhất thời, hoàn toàn không thể cầm cự được lâu.
Cô nhún chân nhảy lên tường đất của Diệp Thanh Ca, nhìn đám tang thi bên dưới, ánh mắt hơi loé.
Cô nắm đưa tay lên, bàn tay xoè ra, ánh sáng màu xanh nhạt loé lên.
Trong không khí từ từ ngưng tụ thành nước, sau đó kết thành những mảnh băng sắt nhọn.
Số lượng ngày càng nhiều, nhanh chóng che kín bầu trời phía trên đám tang thi.
Sơ Nghiên chậm rãi nhẹ nhàng mở miệng.
“Băng vũ.”
Cô vừa dứt câu, các mảnh băng lập tức lao vùn vụt xuống, giống như một trận mưa băng, cắm thẳng vào đầu đám tang thi, tiêu diệt phần lớn tang thi.
Đáng ra theo nguyên tác, dị năng của Mộ Dung Thanh Linh là hệ lôi mới đúng.
Nhưng có lẽ một phần là do cô, nên dị năng của thân thể này đã thay đổi.
Lúc này, Cung Tầm và Lục Nam cũng xuất hiện phía sau, hỗ trợ công kích, sau đó dẫn dụ số tang thi còn lại rời đi.
Đám tang thi có lẽ cũng sợ hãi khí tức của Tang thi vương, nên đều quay đầu đuổi theo hai người Cung Tầm.
Lúc này Lam Chỉ Tịch mới tiến lên, đem cô gái bị thương kia mang đi.
Lúc rời đi còn liếc qua Sơ Nghiên một cái.
Không phải dị năng hệ lôi, chẳng lẽ cô ta thật sự là một người không liên quan.
Lúc này đây, Lam Chỉ Tịch hoàn toàn bỏ xuống lòng nghi ngờ, mang cô gái kia ẩn nấp.
Nhờ có Băng vũ của Sơ