"Là vậy sao?"
Cung Tầm hỏi, nhìn biểu cảm của hắn, có vẻ không quá tin tưởng lời Lam Chỉ Tịch lắm.
Lam Chỉ Tịch đổ mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Cung Tầm.
"Quả thật là vậy, xin lỗi."
Cung Tầm nhíu mày, im lặng quan sát mọi biểu cảm của Lam Chỉ Tịch.
Đương nhiên, Lam Chỉ Tịch cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh lại đau thương hối hận nhất có thể.
"Nè, đừng tán gẫu nữa, làm việc chính đi."
Sơ Nghiên lên tiếng, phá vỡ không khí căng thẳng giữa hai người.
Lam Chỉ Tịch sửng sốt, ánh mắt trở nên u ám.
Cô ta cũng ở đây! Cô ta ở cùng Cung Tầm từ sớm giờ sao!? Những lời vừa rồi cô ta cũng đã nghe thấy!?
Cung Tầm trầm mặc, xoay người rời đi.
Lam Chỉ Tịch sửng sốt, hắn thế nhưng nghe lời cô ta!!?
"Chờ đã, Cung Tầm..."
"Được rồi, chuyện này tạm thời gác qua một bên, nhiệm vụ quan trọng."
Cung Tầm lạnh lùng lên tiếng, theo Sơ Nghiên bước đi.
Lam Chỉ Tịch cắn răng, im lặng theo sau.
Hiện tại cô đang ở thế khó, chỉ có thể im lặng.
Càng cố giải thích, ấn tượng của hắn với cô chỉ càng xấu đi mà thôi.
Sơ Nghiên liếc qua cô ta một chút, không thể không nói, nữ chính của vị diện này quả thật không phải kẻ tốt lành gì.
Nhưng tình cảm cô ta với Cung Tầm đúng là rất kiên định.
[Ký chủ à, mỗi một nam chủ hay nữ chủ đều là con cưng của Thiên Đạo, bọn họ đương nhiên đều có cái hơn người.
Chẳng qua nữ chủ Lam Chỉ Tịch chỉ là một giáo viên bình thường sống trong mạt thế, cô ta mặc dù thức tỉnh dị năng, nhưng cũng không phải là kẻ khôn khéo hay mạnh nhất, gian xảo, ích kỷ một chút cũng hợp lí.
Tính cách không bằng những nữ chủ khác cũng là điều đương nhiên.]
"Được rồi, ta không quan tâm.
Đi làm nhiệm vụ trước đã."
Nhân đôi hồn lực, nhiệm vụ này cô chắc chắn sẽ làm được.
Sơ Nghiên đi dọc theo con đường duy nhất của căn phòng thí nghiệm này, dẫn đến một căn phòng kín.
Cạch.
Cô mở cửa, nhìn một vòng.
Có giường ngủ, tủ quần áo, kệ sách và một bàn làm việc.
Có lẽ vì lâu không dọn dẹp, nơi này đã bám đầy bụi.
Sơ Nghiên đi đến bàn làm việc, Cung Tầm và Lam Chỉ Tịch đi phía sau.
"Xem ra nơi này là nghỉ ngơi của đám người nghiên cứu ở đây."
Cung Tầm đi đến kệ sách, lấy một cuốn sách đầy bụi xuống, lật xem.
Bên trong đều là các nghiên cứu ghi lại.
Sơ Nghiên lại đến bàn làm việc, bên trên để một quyển sổ màu nâu, cũng đã phủ một lớp bụi.
Cô lấy ra một chiếc khăn sạch, đem lớp bụi lau đi.
Sau đó lấy ra một đôi găng tay, đem quyến sổ cầm lên.
Là một quyển nhật ký?
Sơ Nghiên đem mở ra, nhìn từng trang một.
Đợi khi lật đến những trang cuối, ánh mắt hơi dừng lại.
Ngày 29 tháng 5: cấp trên đưa đến một loại virus mới, chúng tôi đã tiến hành trên cơ thể động vật.
Ngày 30 tháng 5: Thật kỳ diệu, loại virus này lại khiến những con vật đã chết sống lại.
Ngày 5 tháng 5: Cấp trên ra chỉ thị, chúng ta được phép tiến hành nó trên cơ thể con người
Ngày 20 tháng 5: Chúng tôi thành công rồi, người đó quả thật đã sống lại.
Nhưng mà hắn cũng không có ý thức, còn luôn phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ, giống như cái xác sống vậy.
Chúng tôi chỉ có thể nhốt hắn lại.
Ngày 30 tháng 5: liên tục thí nghiệm trên nhiều thi thể, nhưng đều không thể khôi phục ý thức.
...
Ngày 4 tháng 7: Ống nghiệm virus bị đổ, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều bị biến thành cái xác biết đi, mất đi ý thức.
....
Nhật ký đến đây là kết thúc.
Xem ra người này cũng đã biến thành tang thi, hoặc là đã bị ăn thịt.
Virus sau khi thoát khỏi phòng thí nghiệm, gây biến đổi khí hậu, hòa vào nước mưa, xâm nhiễm vào cơ thể con người.
Vậy nói ra phòng thí nghiệm này là căn nguyên của mạt thế.
Quả nhiên, Mạt thế xảy ra đều do con người cả.
Trung tâm nghiên cứu này là của chính phủ, vậy không phải nói chính phủ chính là kẻ gây ra tận thế cho cả thế giới sao?
Nếu chính phủ của các nước khác biết được, không biết đất nước này có bị diệt vong không ha?
[Thỉnh ký chủ từ bỏ ý nghĩ này! Quốc gia này là trung tâm của cả vị diện, nếu nó sụp đổ, nam nữ chủ cũng vậy, vậy thì cả vị diện sẽ bị sụp đổ theo.]
Thiên Hoa nhanh chóng xuất hiện, phản đối ý nghĩ của Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên lườm nó, cô cũng chủ là nghĩ vậy thôi.
Nam nữ chủ đều không được xảy ra vấn đề, vậy ngươi kêu ta trả thù nữ chủ như thế nào là tốt nhất?
[Cái đó, chỉ cần nữ chủ không chết là được.]
Ồ, vậy sao?
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn Lam Chỉ Tịch, Lam Chỉ Tịch cảm nhận được có người nhìn chằm chằm, liền giật mình quay lại.
Sơ Nghiên? Cô ta nhìn cô chằm chằm làm gì chứ!?
"Sơ Nghiên, cô tìm thấy gì sao?"
Lam Chỉ Tịch lên tiếng, cẩn thận dò hỏi.
Sơ Nghiên rũ mắt, chậm rãi trả lời.
"Ừm, có chút thông tin đáng kinh ngạc."
"Là cái gì?"
Cung Tầm chú ý bên này, liền đi qua.
Sơ Nghiên tiện tay đem quyển sổ ném cho hắn, lên tiếng:
"Xem đi."
Cung Tầm tiếp lấy, mở quyển sổ ra xem.
Lam Chỉ Tịch cũng đi đến xem cùng.
"Đây là sự thật sao!!?"
Lam Chủ Tịch trừng mắt, kinh ngạc che miệng, không nhịn được mà thốt lên.
"Đúng là, đúng là không thể tin nổi!"
"..."
Cung Tầm trầm mặc đóng cuốn sách lại, sắc mặt cũng khó coi.
Nếu nói là người khác thì không sao, bản thân hắn là quân nhân, làm việc cho chính phủ.
Đáng ghét! Không ngờ chính phủ mà hắn một mực tin tưởng lại là nguyên nhân khiến thế giới diệt vong!
Hồi sinh người chết sao? Ha, đúng là nực cười!
Rầm!
Cung Tầm một quyền đánh vào tường, hắn nghiến răng, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thiên Hoa, ta đã tìm ra bí mật của Mạt thế, sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành?
[Ký chủ, nhiệm vụ cấp cao nào có đơn giản như vậy nha, ở đây cũng chỉ là một bằng chứng ghi lại, chị còn phải tìm được