Phần alpha viết: Nguồn gốc nỗi sợ của omega xuất phát từ thế giới bên ngoài, trong khi nỗi sợ hãi của alpha bắt nguồn từ việc không kiểm soát được bản thân.
Hành động của họ do con tim điều khiển, nhưng ham muốn trong lòng lại là con thú không thể kiểm soát.
Họ bị ám ảnh với việc để lại dấu ấn nổi bật ở thế giới bên ngoài, từ đó che giấu nỗi sợ khi đối mặt với bản thân.
Đôi khi dấu ấn này được thể hiện bằng những thành tựu vĩ đại, đôi khi là tàn sát và hủy diệt.
Nhưng về bản chất, chúng chẳng khác gì việc kẻ điên cào tường nhằm xác nhận sự tồn tại của mình.
Nếu muốn hiểu tính tình của một alpha, thì đừng nghe những lời bộc bạch tự cho là đúng của anh ta, bởi vì tâm hồn ấy là một vùng hỗn độn.
Phải nhìn vào những dấu vết anh ta để lại, quan sát những điều anh ta chọn lựa và vứt bỏ.
Đó cũng là cách để một alpha hiểu được và cứu vớt bản thân.
Úc Phi Trần vừa cảm thấy tác giả nói nhăng nói cuội, vừa cảm thấy bản thân bị đem ra mổ xẻ phân tích.
Ánh nắng chói chang rọi xuống sân, nhưng lưng hắn lại lạnh cóng, hắn phải đề cao cảnh giác với lời chỉ trích của người viết sách.
Vở hài kịch bên cạnh vẫn còn đang diễn, mùi hoa vĩnh miên chợt lướt qua tai, hắn thình lình rơi về hiện thực.
Hắn không phải một alpha vô dụng bị hạn chế bởi các đặc tính sinh lý.
Hắn chẳng e ngại bất kỳ điều gì, thế thì tại sao phải lẩn tránh tâm hồn hỗn loạn của mình?
Hắn phải chấp nhận nó, thì mới có thể hiểu được nó.
Hắn phải biết mình muốn gì và khát khao điều gì.
Rời khỏi vườn Địa Đàng hay sở hữu vương quốc của riêng mình đều là những con đường theo đuổi đáp án ấy.
Hắn đã bắt đầu từ trước khi tìm ra bản chất của vấn đề rồi.
Kể từ bây giờ, hắn quyết định quên hết tất cả quy tắc làm việc cân nhắc thiệt – hơn, và làm những điều xuất phát từ trái tim, chẳng hạn như nói "anh nhìn anh ấy làm gì" với thư ký.
Sau đó, có thể hắn sẽ phát hiện bản thân là kẻ điên cuồng khát máu, một bạo chúa độc tài, hoặc là một alpha hơi lương thiện nhưng không biết tiết chế.
Thường thì những người như vậy chẳng có kết cục tốt đẹp.
Nhưng vị Chủ Thần nào đó đã nói rằng Ngài sẽ trả mọi giá vì điều ấy.
Nếu là kẻ khác, hắn sẽ hoài nghi người ta đang mưu tính điều gì, nhưng Chủ Thần điện hạ lại có sở thích giải cứu cừu non lạc đường.
Hắn kéo cái áo dính pheromone xuống.
Bốn con người đồng loạt nhìn hắn.
Shiramatsu quơ quơ ngón tay trước mắt hắn: "Anh Úc ơi?"
Úc Phi Trần còn nghiêm túc đáp: "Chào cậu."
Thư ký: "...!Ngài bị choáng hả?"
Lái xe: "Tôi thấy giống lắm đó."
Windsor: "Bất hạnh thay."
Úc Phi Trần mặc kệ bọn họ.
Giờ hắn đã có mục tiêu để theo đuổi, hắn đã là một con người mới.
Dặn dò Shiramatsu vài câu, hắn gấp áo khoác, trả thiết bị kết nối cho thư ký, sau đó bước lên thang quan sát, ngắm nhìn phong cảnh ngoài trang viên và không hề có ý định rời đi.
"Mặc dù có vẻ anh vừa trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, nhưng tôi vẫn muốn nhắc anh một việc." Windsor nói: "Để omega vừa mới đánh dấu ở một mình trong phòng không hay đâu."
Úc Phi Trần: "Quả thực."
Nhưng hình như hắn không hề bận tâm.
Ba phút sau, máy liên lạc tạm thời của thư ký reo lên, anh ta nghe xong, rồi nói với Úc Phi Trần: "Thưa công tước, bên nhà bếp nói đã cẩn thận chuẩn bị bữa tối như ngài dặn.
Giờ đã đưa đến hành lang rồi."
Úc Phi Trần: "Từ nay tiền lương của các anh tăng gấp rưỡi."
Nói xong, hắn rời đi trong niềm hân hoan đưa tiễn của viên thư ký.
"Thấy chưa, cậu lo nghĩ nhiều quá rồi đó." Shiramatsu vỗ vai Windsor, "ảnh muốn tự tay mang bữa tối cho omega của mình nên mới ngồi đợi lâu vậy thôi.
Cậu đừng có thành kiến với alpha như thế, dẫu sao thì chính cậu cũng là alpha mà."
Windsor "chậc" một cái.
Úc Phi Trần mở cửa, đẩy xe đưa cơm cỡ nhỏ vào trước, rồi mới vào phòng.
Hắn đã chấp nhận bản thân rồi, nhưng vẫn mong Ngài ngủ lâu hơn một chút.
Tiếc là khi hắn vào phòng, Chủ Thần đã tỉnh.
Ngài ngồi bên giường, đưa lưng về phía cửa, mắt nhìn cửa sổ.
Ánh sáng xuyên qua tấm màn mỏng, Chủ Thần khoác áo choàng tắm, hình dáng anh dưới ánh sáng lộ vẻ mơ hồ.
Nghe tiếng Úc Phi Trần vào, Ngài quay đầu.
"Anh khỏe không?" Úc Phi Trần hỏi, hắn không tin giọng điệu dịu dàng như vậy có thể phát ra từ chính miệng mình, còn buồn nôn hơn cả tỷ lần so với lúc diễn kịch trước mặt Giáo hoàng.
May là câu này ngắn, hình như Chủ Thần không nghe ra sự khác biệt.
"Không khỏe lắm." Giọng Chủ Thần còn hơi khàn, âm cuối mang giọng mũi, Ngài liếc mắt nhìn cái đồng hồ cổ có ngày tháng cách đó không xa, bất đắc dĩ nói: "...!Omega hỏng việc quá..."
Dưới mái tóc vàng, cần cổ mảnh khảnh của Ngài loang lổ đầy vết cắn và cả dấu tay, kéo dài xuống tận nơi được cổ áo che khuất.
Chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng nếu Chủ Thần đã muốn đổ