Tất nhiên Úc Phi Trần đã chú ý đến cái liếc mắt kia, trên đời này thứ có thể khiến Chủ Thần bất ngờ không nhiều.
Hắn hồi tưởng ngoại hình của mình và Chủ Thần, vẫn chẳng ra kết quả gì.
Nhưng Chủ Thần cũng từng nói đến khả năng đặc biệt của Windsor, cậu ta có thể mơ hồ cảm nhận được bản chất của sự vật thông qua vẻ ngoài.
"Giống à?" Úc Phi Trần thản nhiên hỏi, "thế tôi và Kayan thì sao?"
Windsor: "Không giống." Nói xong, cậu ta thở dài: "Chẳng trách chỉ số của hai người hoàn toàn xứng đôi, nhưng hình như giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện tình cảm."
Mọi người cùng nhìn về phía phòng ngủ hỗn loạn.
Windsor móc ra một cuốn sổ ghi chép: "Đây đã là vụ tai nạn người tuyết thứ 243 ở hành tinh thủ đô rồi.
Về số vụ tai nạn trên toàn Đế quốc, con số khó có thể ghi lại được, một số thiên hà xảy ra rất nhiều, số khác lại ít.
Ôi, hôm qua bá tước Caen chạy suốt đêm về quê lánh nạn, kết quả nửa đường đụng phải người tuyết, đúng là bất hạnh."
Úc Phi Trần: "Nhưng đây là lần thứ hai tôi gặp nó rồi."
"Thật không," Windsor vẫn cười tủm tỉm, "đáng sợ quá."
Úc Phi Trần: "Bảo Kayan nhanh chóng xong việc rồi qua đây gặp tôi.
Lát nữa khi gặp các quý tộc, cậu nói với họ chuyện tôi gặp người tuyết liên tiếp hai lần, thuận tiện đề cập đến quan hệ giữa tôi và Dombert luôn."
Windsor: "Nhưng vì sao tôi phải đến gặp các quý tộc?"
Úc Phi Trần: "Tùy cậu."
"Nhưng quả thật là tôi định đi thăm từng người và cho họ biết chuyện lễ Sao tàn này," Windsor nói, "chỉ tiếc, nếu cái tên thừa kế thứ ba lên làm hoàng đế, nhất định sẽ vâng lời Giáo hoàng điện hạ răm rắp cho coi, hắn yếu đuối quá.
Thôi tôi đi đây."
Dombert mỉm cười: "Uống ly trà rồi đi, công tước."
Úc Phi Trần không khỏi liếc omega của mình một cái.
Hắn nhìn ra được anh có hứng thú với Windsor.
"Vinh hạnh làm sao, trước kia giám mục Dombert luôn rất nghiêm túc với tôi." Quả nhiên Windsor đã nán lại, còn tiếp nhận món điểm tâm Dombert đưa cho.
Bình thường khi xã giao với người khác, cậu ta lúc nào cũng lịch sự nhã nhặn, không thân thiện cũng không xa cách, còn tám mấy tin đồn vô hại trong giới quý tộc.
Nhưng Dombert là người thế nào, trò chuyện chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, phong cách quý tộc tiêu chuẩn của Windsor đã biến mất một nửa, cậu ta hăm hở nói về lý tưởng của mình như gặp lại người bạn cũ nơi đất khách quê người.
"Nhưng trong khi làm một lãnh chúa Windsor đủ tư cách, thì tôi càng ngày càng cách xa mục tiêu bình đẳng của omega mà tôi yêu thích.
Thưa giám mục, tôi muốn sám hối."
Úc Phi Trần cảm thấy Dombert càng thêm hứng thú với Windsor.
Quả nhiên, Dombert hỏi: "Vì sao lại muốn làm việc này?"
Windsor kể, lúc nhỏ cậu ta thầm mến rất nhiều chàng omega, nhưng không ai trong số họ có kết quả tốt.
"Tôi gia nhập tổ chức bảo vệ là vì omega đã bị đối xử quá bất công."
Cậu ta nói xong liền chờ Dombert khen ngợi.
Lúc này, Úc Phi Trần đã ý thức được rằng cái tên này có đam mê với các chàng omega hơn tuổi, mà tình cờ Dombert lại chính là như vậy.
Dombert lại bảo: "Ngoài omega, vẫn còn rất nhiều người bị đối xử bất công."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như dân thường và quý tộc làm những công việc khác nhau.
Ví dụ như có người có thể gia nhập tu viện, có người lại không."
"Bởi vì con người sinh ra đã có sự khác biệt giữa tài năng và dòng máu."
"Con người sinh ra cũng có khác biệt giữa alpha và omega."
"Nhưng các omega hiện tại không nhận được những gì họ xứng đáng...!Thôi, tôi biết rồi, câu tiếp theo anh sẽ hỏi tôi là dân thường có đang nhận được những gì họ xứng đáng không." Windsor thở dài, "anh nguy hiểm quá đấy, giám mục à."
Dombert: "Có sao?"
"Có, tôi hiểu anh muốn nói gì, thứ làm hại omega và thứ làm hại dân thường là cùng một loại.
Nhưng con người sinh ra đã có đủ loại khác biệt, mà quyền lợi trên đời cả thảy chỉ có bấy nhiêu.
Đó chẳng phải thứ tôi có thể thay đổi, tôi biết tự lượng sức mình." Windsor nói, "tôi chỉ giúp những gì có thể trong điều kiện không ảnh hưởng đến gia tộc và tôi tự cảm thấy mình đã là người tốt rồi."
Dombert dịu dàng nói: "Cậu đã rất dũng cảm rồi."
"Chỉ mong thế.
Được rồi, tôi phải đi đây, tiếp tục làm một quý tộc thối nát thôi." Windsor tạm biệt, đi vài bước, rồi lại bảo, "Vậy nên, sau này nếu ngài cần giúp đỡ, tôi cũng chỉ có thể giúp dưới điều kiện ấy."
Dombert: "Cảm ơn."
Windsor chuồn mất như con thỏ bị giẫm đuôi.
Lúc này, cậu ta mới có dáng vẻ của một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.
Úc Phi Trần ngoảnh mặt làm thinh.
Nom Dombert như truyền giáo thất bại, nhưng thật ra là vừa thu nhận được một bé cừu lạc đường.
Thực tế, cái thiện và chính nghĩa trong lòng người cũng dễ dàng khơi dậy như bóng tối và cái ác.
Một khi đã được khơi dậy thì rất nhiều thứ sẽ thay đổi.
Đầu tiên tìm hiểu, sau đó gợi ý và cuối cùng là chỉ dẫn.
Úc Phi Trần gần như có thể đọc thuộc lòng mưu kế của Ngài rồi.
Chỉ là không biết hiện tại chính hắn đang được dạy dỗ theo hướng nào và đến trình độ nào thôi.
Hắn dùng cán thìa gõ vào miệng chén: "Ngài đã có nhiều tín đồ lắm rồi, ngài giám mục à."
Đối với việc này, Dombert cũng không có gì kiêng dè.
"Cậu ấy phù hợp làm cộng sự với cậu hơn là tôi."
Úc Phi Trần cũng cảm thấy nói chuyện với Windsor rất thoải mái, nhưng tạm thời hắn chưa có bình luận gì.
Hắn trở lại căn phòng ngủ kia, lướt ngón tay qua mặt cắt ngay ngắn trên ván giường.
Nếu khi chuẩn bị đánh dấu mà không chọn một căn phòng khác vì lý do an toàn, trực tiếp để Dombert ngủ ở đây, không chắc họ có còn tồn tại trên thế giới này không.
"Về sau thay phiên canh gác." Hắn mở miệng tước đoạt một ít thời gian ngủ của Dombert.
Vừa