Đôi mắt xanh nhạt phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn dầu.
Sau ba giây, lông mi hơi rũ xuống.
"Thời gian mất trật tự xuất hiện ở buồng giam bắt đầu từ ngày 15 tháng Một." Anfield nói.
Úc Phi Trần: "Anh biết à?"
"Sáng ngày 15 tháng Một, hai tù binh đã biến mất tại đây." Anfield thản nhiên nói.
"Trong ngày, tôi lấy được một số lời khai," Anfield cho biết: "Một trong hai tù binh mất tích là kiến trúc sư, anh ta từng cố gắng đào hầm vượt ngục nhiều lần, cũng vì thế mà chịu rất nhiều hình phạt vô lý.
Ngay rạng sáng ngày 14, anh ta bị một lính gác say rượu mang khỏi buồng giam để viết báo cáo công tác thay hắn."
Úc Phi Trần biết Anfield được phái tới điều tra vụ mất tích của tù binh.
Tuy nhiên, trong tình trạng toàn bộ trại tập trung đều mang lòng thù địch với điều tra viên, mà y còn có thể tìm được lời khai hữu dụng như thế, vị thượng úy này thật sự không đơn giản.
Hắn lại nhớ đến mùi máu tanh thoang thoảng trên người Anfield ngày đó, kèm theo thái độ vừa hận vừa sợ của tên quản lý.
Trong buồng giam của họ, sau mười hai giờ không còn là nơi ban đầu.
Từ bên ngoài nhìn vào, người bên trong đều đang ngủ yên, nhưng nếu mở cửa bước vào, có lẽ cũng sẽ bước đến tương lai.
Đến rạng sáng ngày 14 tháng Một, lính gác bên ngoài vào lôi người bên trong ra, chứng tỏ lúc đó mọi thứ vẫn bình thường.
Cho nên, thời gian bất thường bắt đầu từ ngày 15 tháng Một.
Úc Phi Trần viết vài nét trên giấy, nói: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Anfield gật đầu nhẹ đến mức khó phát hiện.
Trong không gian im lìm, giọng nói nghi hoặc của Shiramatsu vang lên: "Hai người đang nói cái gì á?"
Úc Phi Trần thở dài nhìn Shiramatsu.
Như thể hắn đang nhìn thấy hình ảnh các chủ thuê trước đây.
"Bắt đầu từ ngày 15, những người trong buồng giam này sẽ nhìn thấy trại tập trung của tám ngày sau." Hắn giải thích, "Câu hỏi đặt ra là thứ chúng ta nhìn thấy chính xác cái gì và làm sao nhìn thấy được."
"Có lẽ đó là lời tiên tri của Thần muốn cảnh báo chúng ta." Shiramatsu nói.
"Vị tu sĩ kia cũng nghĩ thế, giờ đến một nhúm tro của hắn cũng chẳng còn." Úc Phi Trần nói.
Đây chẳng phải lời tiên tri của thần linh, mà là thế giới này đã xảy ra sự cố.
Buồng giam này giống như một giao điểm, kết nối hai khoảng thời gian khác biệt lại với nhau.
Câu hỏi đặt ra là liệu tương lai mà nó bày ra có phải sự thật hay không.
Nếu đó là tương lai thật, tại sao qua mỗi ngày lại thay đổi? Ngày 28 và 29 họ nhìn thấy cũng không nối tiếp nhau.
Nhưng nếu nó thay đổi theo tiến triển của sự việc, thì tại sao tu sĩ và người nhỏ con lại chết?
Anfield lên tiếng.
"Nó không chỉ thật sự tồn tại, mà còn tuân theo quy luật.
Và chỉ giới hạn trong trại tập trung."
Úc Phi Trần cũng nghĩ vậy.
Đó không hẳn là tương lai của họ, nhưng vẫn là thời gian thực.
Nếu không, khi người nhỏ con nhìn thấy thi thể của chính mình đã không biến mất.
Mà rất rõ ràng là nó chỉ giới hạn trong trại tập trung.
Khi tu sĩ chạy ra khỏi cổng, hắn biến mất.
Hiện tại hắn ở đâu, chẳng ai biết, mà có khi hắn đã biến mất vào hư không vô tận.
Bởi vì nơi hắn chạy tới vốn dĩ không hề tồn tại.
Nếu nó có thật chứ không phải lời tiên tri hay ảo giác, thì hằn phải có sự giao nhau giữa thời gian thực mà họ đang ở với thời gian trong tương lai này.
"Thời gian khác thường bắt đầu từ ngày 15 tháng Một," Úc Phi Trần nói, "vậy có lẽ sẽ chấm dứt vào ngày 22."
Shiramatsu lại đần mặt ra: "Tại sao?"
"Sau đêm 22 sẽ là ngày 23."
Shiramatsu gật đầu.
"Đúng," Úc Phi Trần nói, "nhưng ngày 15 đã xuất hiện tương lai của ngày 23 rồi."
Shiramatsu đực mặt.
"Hoặc có thể nói là ngày 23 đã được tiên tri rồi." Úc Phi Trần đổi cách nói khác.
"Cho...!cho nên?" Shiramatsu hỏi.
"Cho nên khi ngày 22 kết thúc, chúng ta sẽ không có kết cục tốt."
"Anh sai rồi." Shiramatsu suy nghĩ một lát, nói: "Theo như quy luật mấy ngày nay, 15 nhìn thấy 23, vậy khi thật sự tới ngày 23, chúng ta sẽ thấy ngày 31 chứ."
"Thực sự là có thể như thế, nhưng nếu vậy thì nó không còn liên quan đến chúng ta nữa."
Thế giống như là phát một đoạn phim về thế giới song song vào khung giờ cố định mỗi ngày.
Có xem hay không cũng chẳng quan trọng.
Nó không có ý nghĩa, cũng không ám chỉ điều gì, họ chỉ cần sống như thường và cố gắng chạy thoát là xong.
Shiramatsu vẫn giữ nguyên vẻ mặt "anh sai rồi", cậu nói: "Nếu đúng như những gì anh nói thì liên quan gì đến chúng ta?"
Anfield như mỉm cười khi nghe đến đây.
Anh bảo: "Rồi sẽ liên quan thôi."
"Ngày 22 kết thúc, theo lý thì sẽ đến ngày 23." Anfield nói, "nhưng thật sự sẽ thế sao?"
"Phải vậy chứ," Shiramatsu trợn tròn mắt, nói: "Thời gian...!thời gian luôn tiến về phía trước mà.
Hết ngày 22 là ngày 23."
"Nhưng ngày 23 đã qua rồi," trong im lặng, Úc Phi Trần lên tiếng, "ngày 23 diễn ra cùng lúc với ngày 15."
Shiramatsu giật mình, sau hồi lâu, cậu ta như chợt nhìn thấy một chuyện rất khủng bố, mặt mày kinh hoàng.
Khi người ta gặp những chuyện không thể hiểu nổi thì đều như vậy.
Lại qua một lúc lâu, rốt cuộc cậu ta mở miệng: "Rốt...!rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Úc Phi Trần lấy mấy tờ giấy ban nãy viết viết vẽ vẽ ra.
Trên trang đầu tiên là mười sáu con số từ 30 đến 15 được viết theo thứ tự từ trên xuống.
"Thời gian bình thường trôi qua như thế này." Hắn cầm bút vẽ một mũi tên từ 15 lên 30.
Shiramatsu gật đầu.
"Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, thời gian gặp trục trặc và bị tách ra."
Nói xong, hắn gạch một đường cắt ngang giữa số 22 và 23.
Lật trang tiếp theo, dãy số vẫn như cũ, nhưng chúng bị chia thành hai cột, từ trên xuống dưới, cột bên trái là 30 đến 23 và cột bên phải là 22 đến 15, tương ứng với nhau, tổng cộng tám dòng.
"Thời gian bị tách ra, sau đó lại chồng lên nhau.
Đây là những gì chúng ta trải qua mấy ngày nay."
Shiramatsu đờ đẫn cầm hai cái gai sắt dùng để mở khóa, tách chúng ra, rồi lại dán vào nhau.
Úc Phi Trần thấy hơi mệt rồi, không phải hắn không muốn giải thích, mà là đêm nay hắn nói quá nhiều.
Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ rơi vào trạng thái như những lần bị khiếu nại trước kia.
Như nhận ra sự mệt mỏi của Úc Phi Trần và sự bối rối của Shiramatsu, Anfield cầm lấy giấy bút, gạch một đường nối số 15 với 23, tương tự với 16 và 24, 17 và 25, tiếp tục cho tới 22 và 30.
"Xếp chồng những ngày này lên nhau, là những gì đã xảy ra mấy ngày nay.
Ngày 15 có thể thấy ngày 23, ngày 16 thấy ngày 24, cứ như thế." Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói chính xác, rõ ràng, "Buồng giam này chính là điểm liên kết giữa chúng."
"Hình như là thế." Shiramatsu gật đầu: "Nhưng mà thế thì sao?"
Anfield viết số 14 dưới số 15, 31 trên 30, rồi vẽ một đường mũi tên hướng lên bên cạnh: "Nhưng thời gian vẫn phải trôi về phía trước."
Shiramatsu đặt hai cái gai hơi so le nhau, để lộ ra hai đầu nhọn.
"Giữa ngày 14 đến ngày 31 là 16 ngày, do bất thường mà chồng lên nhau." Anfield nói: "Khi chúng ta bước qua ngày 15, thì ngày 23 cũng trở thành quá khứ."
Shiramatsu lừng khừng gật đầu.
"Hôm nay là ngày 21, sự xếp chồng này sẽ biến mất khi ngày 22 kết thúc.
Vấn đề ở đây là, khi ngày 22 qua đi, vào 0 giờ ngày 23, chúng ta sẽ đối mặt với chuyện gì."
"Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Khi ngày 23 mới đến, vẫn là ngày này thôi." Anh chỉ bút vào ngày 23 tương ứng với ngày 15 trên giấy, "chính là ngày 23 đã được tiên tri.
Như vậy thì e là không tốt lắm."
Úc Phi Trần nhìn giấy ghi chú, hắn đã bớt mệt rồi: "Hoặc là mãi mãi dừng ở điểm bị tách ra, ngày 22."
Anfield gật đầu, ngòi bút di chuyển đến số 31: "Cũng có thể là, thời gian vẫn mãi trôi về trước.
Qua ngày 22, thì ngày 30 tương ứng cũng qua đi.
Chúng ta sẽ thấy được trại tập trung vào ngày 31.
Nhưng không biết trại tập trung ngày 31 sẽ xảy ra chuyện gì, có thể tất cả mọi người cùng chết như hôm nay."
"Ý hai anh là," Shiramatsu chuyển từ đờ đẫn sang tuyệt vọng, "dù thế nào đi nữa, thì khi hết ngày 22, kiểu gì chúng ta cũng toang."
Anfield: "Chính xác."
"Vậy thì," người tóc vàng vạm vỡ cuối cùng cũng hiểu ra một chút, "cái nào có khả năng nhất?"
"Tôi nghiêng về cái sau hơn," Anfield trả lời, "mấy ngày qua, chúng ta chỉ quan sát những tương lai có thể xảy ra thông qua một con đường hoặc khung cửa sổ Nhưng đến ngày 23, tương lai thật sự sẽ xảy ra."
Úc Phi Trần nhìn Anfield, Học viện Quân sự Siun còn dạy cả môn "quan sát" cơ à, hắn thờ ơ nghĩ.
"Đến khi đó, nhắm mắt sẽ không còn tác dụng nữa, vì trong thế giới thực không thể tồn tại hai người giống hệt nhau." Giọng anh hơi mơ màng.
Úc Phi Trần lấy lại tờ giấy từ tay Anfield.
"Ngủ thôi." Hắn bảo.
Shiramatsu đầy nghi hoặc: "Cứ...!cứ thế mà ngủ luôn ạ?"
"Chứ cậu muốn làm gì?" Úc Phi Trần hỏi.
"Thì..." Shiramatsu nhìn tờ giấy trong tay hắn, "thì mình nói tiếp mấy cái chuyện số học, toán học