Úc Phi Trần quay lại nhìn phía sau mình, trông thấy một cánh cổng đen khổng lồ sừng sững!
Xung quanh là bóng tối thăm thẳm, cánh cổng như hòa thành một cùng màn đêm vô tận.
Trên cổng quấn đầy những vật tổ [1] xám tím, vô số sinh vật trừu tượng mà hắn đã từng và chưa từng thấy.
Đồng thời, mặt trên còn khắc những chữ Rune phức tạp và khó phân biệt, những chữ Rune này tỏa ra thứ ánh sáng như những linh hồn đã khuất.
Nó được tạo thành từ hai nửa trái phải, ở giữa có vết nứt màu đen trông như tia chớp, bên trong chứa đầy những đường vân xám dao động.
[1] Vật tổ (đồ đằng) hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.
Tô-tem giáo là một tập tục có từ thời kì các thị tộc.
Vật tổ của dân tộc Việt Nam mình có chim lạc, thuồng luồng, gấu, cây cỏ, v.v...
Khó có thể miêu tả thành lời, chỉ có thể dùng trực giác cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đang bắt đầu khởi động trên cổng.
Khoảnh khắc cảnh tượng này đập vào mắt hắn, sự rộng lớn và khủng khiếp của bầu trời sao muôn đời xa xăm đánh vào linh hồn hắn.
Giọng nói lắp bắp của Shiramatsu vang lên bên cạnh: "Em, em, em chết rồi hả?"
"Cậu không chết." Claros không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu, vỗ vai một cái làm cậu chàng sợ tới mức hét toáng lên.
Úc Phi Trần cúi đầu nhìn chân Shiramatsu, hai cái đùi nguyên vẹn không hư hao gì, đã khôi phục lại bộ dáng khỏe mạnh nhất.
Claros thu lại cái tay để trên vai Shiramatsu, rồi ngẩng đầu lên.
Ba người họ sóng vai cùng nhìn về phía cánh cổng xa xa.
Giọng nói của Người Gác cổng trầm thấp như gã hát rong thời Trung Cổ.
"Đó chính là cổng Đêm Vĩnh Hằng, cơn ác mộng cả đời của vô số người."
"Cũng là khởi đầu của hết thảy vinh quang và huy hoàng."
Úc Phi Trần nhìn chằm chằm vào cổng Đêm Vĩnh Hằng.
Khi đã thích ứng với loại sức mạnh như khiến người ta đánh mất chính mình, cánh cổng lộ vẻ thần bí và mỹ lệ bên cạnh hùng vĩ và kinh hoàng.
Hắn hỏi: "Ngoài cổng là gì?"
"Tới đây." Claros xoay người đi về hướng khác, Úc Phi Trần và Shiramatsu theo sau.
Lại nghe Claros nói: "Để giải thích rõ những gì ngoài ấy, tôi phải kể lại một số chuyện xưa về vườn Địa Đàng, mà có lẽ cậu đã biết rồi.
May thay, cậu mang về một người hoàn toàn không biết gì cả, thế thì kể lại cũng chẳng phí lời."
Úc Phi Trần nhìn sang Shiramatsu hoàn-toàn-không-biết-gì-cả.
Tình trạng của Shiramatsu hiện tại không còn là kinh ngạc, mà giống như ngu người luôn rồi.
Tuy nhiên, khả năng tiếp thu của tên nhóc này cũng không tệ, lúc còn trong buồng giam, cậu ta là người đầu tiên chấp nhận chuyện dòng thời gian hỗn loạn.
Thế nên hắn chỉ gật đầu, tỏ ý Claros nói tiếp đi.
Claros phất tay áo, trong không gian trống rỗng bỗng xuất hiện một khung cửa sổ thủy tinh dài sát đất, ánh sáng và cảnh vật bên ngoài chiếu vào mi mắt.
Bọn họ quan sát được toàn bộ vườn Địa Đàng.
Quang cảnh từ gần đến xa, đầu tiên là Quảng trường Đá Huy Băng, đám người trên Quảng trường, chiếc đồng hồ cát ở trung tâm, sau đó là núi rừng vô tận, những dòng sông và các tòa nhà.
Tất cả đều hòa lẫn cùng sắc vàng trên vòm trời.
Shiramatsu lẩm bẩm: "Đẹp quá.
Đây là thiên đường sao?"
"Người ta gọi nơi này là vườn Địa Đàng, nơi sinh sống của các tin đồ của Chủ Thần." Claros mỉm cười, "Để giải thích rõ ràng khởi nguồn của vườn Địa Đàng, tôi muốn các cậu nhìn nơi này."
Anh ta vừa dứt lời, cảnh vật trong khung cửa sổ thoáng chốc thay đổi.
Vô số sự vật rút đi như thủy triền, bọn họ như vút qua giữa những tầng mây, phút chốc đã bay đến biên giới vườn Địa Đàng.
Bình thường vườn Địa Đàng như mênh mông vô bờ, nhưng chỉ khi đến vùng biên giới của nó, mới phát hiện vườn Địa Đàng thực chất là một hòn đảo lơ lửng giữa bầu trời vàng óng.
Đứng ở rìa biên giới nhìn xuống, phía dưới là đại dương bát ngát.
Vô số lục địa rộng lớn và những hòn đảo như sao trời tĩnh lặng giữa đại dương, chúng trải dài đến tận cuối tầm mắt.
"Vùng đất bên dưới được gọi là Thần quốc, nơi các con dân của Thần an cư." Claros nói.
Shiramatsu cảm thán: "Rộng lớn quá."
Claros khẽ than thở: "Tôi còn chẳng thể đếm nổi ngài ấy có bao nhiêu lãnh thổ, hay rốt cuộc có bỗng nhiên con dân nữa.
Ở mỗi quốc gia, thành thị và làng mạc đều có cung điện của Chủ Thần, Ngài được muôn người tín ngưỡng, cung kính gọi là Thần của muôn thần, Vua của vạn vua."
"Những quốc gia Ngài thống trị vĩnh viễn hòa bình, giàu có và sung túc, vĩnh viễn không có đói khát, chiến tranh và bần cùng.
Đáp lại, những con dân có trí tuệ cũng sáng tạo ra vô số ma pháp, khoa học, thơ ca, âm nhạc và kiến trúc."
"Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi những hỗn loạn nho nhỏ ngoài ý muốn, lúc này cần có những tín đồ ở vườn Địa Đàng đến giải quyết và dọn dẹp.
Cánh cửa thứ nhất, hai và ba ở tầng bảy của tháp Sáng thế do nữ thần Sức mạnh của các cậu cai quản, chính là lối đi dẫn đến những nơi hỗn loạn dưới đó."
Nói tới đây Claros thở dài: "Song, các cậu biết đấy.
Dù Thần yêu muôn dân đi chăng nữa, thì sự hỗn loạn vẫn là vĩnh hằng."
Anh ta lại phất tay áo, lúc này ngay cả khung cửa cũng trở nên trong suốt.
Úc Phi Trần nhìn lên trên.
Ánh mắt hắn xuyên qua tầng tầng mây vàng.
Nơi bầu trời kia, một đám tinh vân2 rộng lớn chuyển động tạo thành một mái vòm, bao phủ mọi thứ, từng hạt bụi nho nhỏ đều lấp lánh áng sáng nhàn nhạt.
[2] Tinh vân (tiếng Latinh: nebulae) là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma.
Tinh vân sở hữu kích thước cực lớn và độ đậm đặc cực loãng, loãng hơn bất cứ môi trường chân không nào được tạo ra trên Trái Đất.
Sự sụp đổ của các tinh vân chính là cách mà Mặt Trời và các hành tinh khác được hình thành.
"Nơi đó là Biển Cát Bụi.
Mỗi hạt bụi là một thế giới, là nơi sinh sống của vô số sinh linh." Claros nhìn lên biển sao, khẽ nói: "Những thế giới này tuy đã về tay Chủ Thần, nhưng vẫn chưa có được hòa bình và trật tự.
Một số