Không có dê bò, cũng không có loại vật khác, chỉ có con người có thể cung cấp mỡ.
"Không phải là dùng mỡ từ thi thể đâu ha? Phải cần bao nhiêu thi thể chứ?" Phản ứng của Shiramatsu càng dữ dội hơn, cậu sắp nôn tới nơi rồi.
"Nghĩ rộng một chút." Juna nói với cậu: "Không chừng là mỡ thằn lằn."
Quả thật, phía sau núi vẫn còn một loài động vật – thằn lằn.
"Thằn lằn thì cho được bao nhiêu mỡ? Vả lại, lũ thằn lằn này không phải toàn là uống máu mà lớn à?" Shiramatsu hỏi.
"Đừng nói nữa." Juna nói, "càng nói càng buồn nôn."
Shiramatsu: "..."
Úc Phi Trần hỏi Nữ hoàng những người đó là ai.
"Không biết.
Quần áo đều cởi hết, đặt cùng một chỗ.
Bên trong vẫn còn bán thành phẩm, sau đó tôi châm đuốc đốt hết.
Có lẽ là nữ tu và tu sĩ, hoặc người dân dưới núi bị bắt lên." Nữ hoàng vén tóc, lơ đãng nói.
Thứ mùi nhầy nhụa đặc trưng khi nến cháy lại bốc lên, cảm giác kinh hoàng do bướm mắt người mang đến còn chưa vơi, lại nghĩ đến nguồn gốc của nến, họ càng thấy buồn nôn hơn.
Mà ngọn nến có tắt hay không còn liên quan đến sinh mạng của họ.
Nữ hoàng nói: "Nói phát hiện của các anh đi."
Úc Phi Trần: "Bọn họ lại cử hành hiến tế, chúng tôi tới xem rồi."
Nói xong, hắn dùng cánh tay huých Ludwig một cái.
Giáo hoàng bệ hạ sáng suốt, quyền lực không biết rốt cuộc làm sao nữa, cả ngày hôm nay anh cứ như chưa thể khôi phục lại từ trạng thái uống lộn thuốc vậy.
Khi hắn huých Ludwig, người nọ đang chuyên tâm ngắm nghía vân gỗ trên mặt bàn.
Tuy hồi ở Trại tập trung Thung lũng Oak, Thượng úy Anfield bệnh tật đầy mình, nhưng không hoàn toàn offline như vậy, Úc Phi Trần nghĩ.
Thế nhưng sau khi huých một cái, Giáo hoàng bệ hạ đã online trở lại.
Vẻ mặt anh hờ hững, giọng điệu bình tĩnh như mọi ngày, nói ra hai chữ: "Cắt cổ."
"Cắt cổ?"
"Nội dung hiến tế là các nữ tu cắt cổ họng tu sĩ, dùng nghi thức để cầu phúc.
Sau đó thu dọn máu, rồi kéo thi thể đi." Anh nói, "Hơn nữa, các nữ tu đã bị quái vật bóng tối thay thế, không phải người sống."
Shiramatsu rùng mình, lại lủi sang cạnh Úc Phi Trần.
Lần này Úc Phi Trần không tránh đi, còn vỗ vỗ vai cậu chàng.
Tuy kiến thức của Shiramatsu còn ít, nhưng vẫn là người sống lại từ Trại tập trung và chiến tranh đẫm máu, tố chất vật lý cũng không tồi.
Song, thế giới này khắc nghiệt, nhưng hoàn toàn không cùng một loại khắc nghiệt với Trại tập trung.
Trại tập trung là con người tàn sát lẫn nhau, còn thế giới này tuy lạc hậu, ngu dốt và kỳ quặc nhưng lại tràn đầy một loại ác ý khó giải thích, loại quyền lực không phải con người, thậm chí bao trùm trên cả con người.
Phương pháp chữa bệnh kỳ dị lấy mạng đổi mạng, nghi thức hiến tế đâm xuyên tim, cắt cổ họng, còn có quả tim muối, nến mỡ người, bướm mắt người,...!Như thể tính mạng con người chỉ là một loại nguyên liệu thô sơ, có thể lựa chọn và nhào nặn tùy ý.
Vậy là thứ gì đang lựa chọn, nhào nặn và sử dụng họ? Tư tế trong đền? Hay thần linh trong thế giới này?
Trong lúc nghĩ ngợi, màn trời bên ngoài dần tối đi, ánh nến trong đền càng thêm rực rỡ.
Tiếng bước chân lảo đảo vẫn vang lên như cũ, ông già mặc áo choàng bước vào.
Khuôn mặt ông ta vẫn giấu sau lớp mũ trùm, không thể thấy rõ.
Nữ hoàng cầm con bướm đưa cho ông ta, con bướm vùng vẫy trong tay cô ta không chịu yên, tơ máu đỏ ngầu trong con ngươi càng nhiều hơn, tròng đen ban đầu khó chịu xoay chuyển vài cái, sau lại thù hằn nhìn chòng chọc những người trên bàn dài.
Ông già cầm con bướm mắt người lên ngửi, say mê nói: "Tôi cảm nhận được rồi...!quyền lực của cái chết."
"Cảm ơn các ngài, những vị khách đáng kính, các ngài xứng đáng là những người sáng suốt, thông thái và cao quý nhất của Casablan.
Bây giờ, xin mời thưởng thức tiệc tối."
Ông già quay đi.
Úc Phi Trần nhìn bóng lưng ông ta, chợt lên tiếng: "Dược liệu của ngày mai đã giải mã được rồi sao?"
Shiramatsu nhỏ giọng nói: "Anh Úc ơi, anh nói NPC không nói chuyện với con người mà?"
Úc Phi Trần ra hiệu bảo cậu ngồi yên, đừng nôn nóng.
Có lẽ NPC không đối thoại thông thường với con người, nhưng hắn cảm thấy ông già này ít nhất có thể tự chủ trí lực, nếu không sao có thể phán đoán thứ họ tìm được là đúng hay sai.
Ngay cả tu sĩ và nữ tu cũng sẽ trả lời vài vấn đề đặc biệt, không thể nào nhân vật quan trọng như ông ta lại không trả lời được.
Trong giọng ông ta lộ vẻ máy móc cứng nhắc: "Các tư tế và tu sĩ cam đoan mỗi ngày có thể giải được một cái."
"Nhưng thời gian tìm kiếm ban ngày càng ngắn, đêm tối càng dài." Úc Phi Trần nói, "Theo thời gian bình thường thì nửa đêm nay có thể giải được dược liệu thứ ba rồi."
Hắn nói tiếp: "Khi giải thành công, hy vọng ngài có thể nhanh chóng cho chúng tôi biết, tránh trì hoãn việc ban ngày, ảnh hưởng Thánh Tử phục sinh."
Ông ta không nói gì, lảo đảo đi mất.
Salad trái cây và salad rau củ trên bàn vẫn khó nuốt như cũ, nhưng rau củ và trái cây vẫn đỡ hơn máu và xác người.
Úc Phi Trần bảo Shiramatsu ăn nhiều vào để bổ sung thể lực, bản thân hắn cũng vô cảm ăn phần mình, xong xuôi lại nhìn Ludwig ăn, như thể ngó xem thú cưng mình nuôi có hòa nhập không vậy.
Giào hoàng bệ hạ cầm dao cắt miếng trái cây nhạt nhẽo thành lát nhỏ, dùng nĩa xiên lên, tao nhã nuốt xuống, ăn mấy miếng rồi thôi.
Ăn ít quá, nhưng chẳng sao, dù sao chế độ tự động đi theo cũng không cần nhiều thế lực.
Sau khi về phòng đóng cửa, Shiramatsu thở mạnh một hơi: "Tởm quá, anh Úc ơi, quá kinh tởm.
Sau này em không muốn nhìn thấy cây nến nào nữa."
"Không cần phải tin toàn bộ những gì cô ta nói." Úc Phi Trần thản nhiên nói.
"Là sao anh?"
"Cái người Quốc vương mập mập..." Úc Phi Trần không nhớ nổi tên của quốc vương kia, chỉ nhớ dáng người rất tròn, "Hắn chết rồi, nhưng từ đầu đến cuối Nữ hoàng không hề đề cập tới."
Nghĩa là rất có thể Quốc vương béo không phải bị phó bản giết chết.
Lại phân tích một chút, trong cơ thể Quốc vương béo có không ít mỡ, chuyện này dường như càng thêm mờ mịt.
Song, cũng không có gì quan trọng.
Nữ hoàng không nhắc chuyện bản thân có từng tới điện Thánh Tử hay không, nếu cùng hội cùng thuyền mà không sẵn lòng hợp tác, thế thì đành dựa vào khả năng của chính mình thôi.
Trên hết là, so với Nữ hoàng, hắn vẫn hứng thú với Ludwig hơn.
Chiều hôm nay, hắn đã biết thế giới này có tồn tại Chủ Thần hoặc thủ lĩnh khác, mà những người này cũng có tín đồ.
Vậy Ludwig thì sao? Anh cũng là tín đồ của vị Chủ Thần nào đó ư?
Không giống.
Trong phó bản, Ludwig không hề có ham muốn chạy thoát rõ ràng, so với người chơi, anh giống một khán giả xem kịch hơn, nếu là làm việc cho người khác thì thái độ này quá qua loa rồi.
Shiramatsu thò tay quơ quơ trước mặt hắn: "Anh Úc ơi, anh nghĩ cái chi vậy?"
Molly đứng cạnh cẩn thận hỏi hắn, "anh kỵ sĩ trưởng muốn uống nuốc không".
Úc Phi Trần lắc đầu, Molly còn nói, "để tôi dọn giường cho anh nhé."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mong đợi, hỏi: "Đêm nay anh định ngủ ở phòng này à?"
Úc Phi Trần gật đầu.
Shiramatsu không muốn: "Anh không theo Giáo hoàng nữa hả?"
Úc Phi Trần tiện tay cầm chuôi kiếm gõ đầu cậu ta một cái.
Thằng nhỏ này mới một mình ở chung với cô gái xinh xắn có một đêm mà nghiện luôn rồi.
Hắn bất mãn, như thể cỏ dại trong sân nhà mình muốn bò sang nhà khác vậy.
Đúng lúc này, cửa ngầm di chuyển.
Vừa nhắc liền thấy, Giáo hoàng đã thay đồ ngủ, đang ôm gối đứng ở cửa ngầm.
Anh tiến về phía này.
"À." Shiramatsu bừng tỉnh hiểu ra, "Ý là tối nay hai anh ngủ bên này, em với Molly qua bên kia, đúng không?"
Úc Phi Trần chợt nhìn cậu, "Nến ở phòng bên kia, có thể lấy bao nhiêu thì lấy."
Nói xong, lại bồi thêm