Cuối cầu treo, sau cổng pháo đài là một đường hầm hơi tối với vài ngọn đèn khí vàng mờ sáng.
Đèn khí xuyên qua màn sương chiếu sáng con quái vật khổng lồ trong đường hầm - một thứ trông như xe lửa, được làm bằng đồng thau và kim loại đỏ, đầu xe hình trụ tròn, đằng trước chạm nổi một con vật có thân sư tử, đầu chim ưng rất tinh xảo, ngay cả trên ống khói cũng khắc hình con rắn đồng sống động như thật.
Thông báo vẫn tiếp tục: "Mời các trò có tên bước lên xe đưa đón và đến tham quan học viện nào.
Gợi ý: Nhớ cài khóa an toàn nhé ~"
Anphil đi tuốt đằng trước, khi Úc Phi Trần vào toa đã thấy anh ngồi hàng giữa dãy ghế cạnh cửa sổ rồi.
Đoàn xe này rất dài, ghế trước ghế sau cách nhau khá xa, nhưng thân xe lại hẹp, mỗi hàng chỉ có hai chỗ, bên trái sát cửa sổ, bên phải cạnh lối đi nhỏ.
Hắn ngồi xuống cạnh Anphil, Shiramatsu chết lặng, ý thức được mình đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
Vì thế, cậu ngồi vào hàng sau, hàng xóm với ông anh Trần Đồng.
Nội thất trong xe rất trang nhã và tinh tế, thậm chí ghế ngồi còn có đệm và gối nhung đỏ sẫm.
Trần Đồng khen tấm tắc, tay vuốt đệm, tay với tua rua trên trần.
Úc Phi Trần ngắn gọn: "Cài khóa an toàn."
Vừa nói, hắn vừa kéo một thanh ngang - có vẻ là thiết bị cố định từ bên phải dưới ghế ngồi, đầu dưới của thanh kim loại gắn vào một cái tời [1] máy, sau khi đẩy thanh ngang về hướng mình đến một mức nhất định, cái tời phát ra một tiếng "cạch", thanh ngang được cố định, cả người hắn được khóa chặt trên ghế.
[1] Thiết bị có trục quay, trên trục có cuốn dây, để kéo vật nặng.
Cùng lúc đó, Anphil bên phải cũng đã kéo khóa an toàn.
Những người khác cũng lục tục khóa lại, khi tiếng "cạch" cuối cùng vang lên, trong thân xe phát ra một tiếng "keng" của kim loại rơi xuống, ngay sau đó thân xe di chuyển.
Kiểu di chuyển này không có cảm giác trơn tru như ô tô hay xe lửa bình thường, mà là bên trong có vô số linh kiện to nhỏ cùng lúc khởi động, tiếng các linh kiện chuyển động rất rõ ràng, tiết tấu khác nhau, nhưng đều có quy luật riêng.
Khiến Úc Phi Trần chỉ có thể liên tưởng đến một thứ - bánh răng, một lượng lớn bánh răng.
Trần Đồng: "Đậu phộng, cảm giác như cái xe này sắp rã ra tới nơi rồi."
Một sinh viên cơ khí ở hàng cuối lên tiếng: "Đoàn xe này dùng kim loại nguyên chất như vách tường phải không? Tại sao âm thanh lạ lùng vậy?"
Vừa dứt lời, đoàn xe đột nhiên phát ra hồi còi dài.
Ngay sau đó, lưng họ đập mạnh vào ghế dựa, đoàn xe phóng về phía trước với tốc độ điên cuồng!
"ĐÙ MÁ!" Trần Đồng hét lên.
Úc Phi Trần có dự cảm không tốt, hơi điều chỉnh hô hấp một chút.
Khóe mắt ngó thấy khuôn mặt bình tĩnh của Anphil, giọng hắn cứng nhắc, thờ ơ, không có cảm xúc gì: "Tự cẩn thận."
Anphil khẽ gật đầu.
Gần như chỉ trong nháy, mắt xe lửa đã chạy khỏi đường hầm tối tăm, ánh sáng mạnh nhưng không chói mắt chiếu vào trong toa, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, sáng ngời, một không gian rộng lớn, phức tạp đập vào mắt!
Các vách tường của pháo đài khổng lồ đầy ấp những máy móc thiết bị kim loại không biết tên, một cái bánh răng to chiếm hết nửa trần nhà.
Màu bạc cũ kĩ, màu đồng và đất là những màu chủ đạo của nơi này, thân máy chính to lớn với góc cạnh sắc nhọn, bao hàm sức nặng và sức mạnh, bất kỳ bộ phận nào của nó rơi xuống cũng đủ nghiền nát cả xe lẫn người.
Máy móc vượt xa cơ thể người mang đến nỗi sợ kinh hoàng, nhưng nhìn kỹ, từng chi tiết đều vô cùng tinh xảo.
Hàng ngàn bánh răng và mô-men xoắn to nhỏ khác nhau chuyển động không ngừng, vận hành theo quy luật của riêng chúng.
Toàn bộ không gian đan xen, chồng chéo những đường ray và băng chuyền kim loại phức tạp.
Đối diện với cảnh tượng như vậy, hầu hết mọi người đều nín thở đôi lát, không đợi bọn họ hồi phục tinh thần, phía trước đột nhiên vang lên tiếng thét phụ nữ!
"ÁÁÁ!" Giọng Nini gần như đã đạt đến giới hạn mà tai người có thể nghe được: "ĐẰNG TRƯỚC HẾT ĐƯỜNG RỒI!"
Âm thanh kim loại va chạm chói tai, thân xe thình lình rơi sụp xuống! Chưa kịp chuẩn bị lực rơi đã lan đến phía sau, cảm giác không trọng lực đánh úp vào Úc Phi Trần.
Xe không vỡ, người cũng chẳng sao, có vẻ đoàn xe vừa chạy đến dốc nghiêng chín mươi độ, rồi lao thẳng xuống!
Họ đi qua hai cần treo bằng đồng có hình thù kỳ lạ, thế giới máy móc thình lình khuếch đại, nhưng chưa đợi họ thích ứng với tiết tấu này, đoàn xe lại lướt qua một đống búa rìu máy lập lòe ánh sáng lạnh, rồi rẽ một góc ba trăm sáu mươi độ.
"ÁÁÁÁÁÁ!"
Tiếng thét thất thanh đâm vào màn nhĩ, Úc Phi Trần duỗi người, cố gắng tiếp xúc với ghế và sàn nhà nhiều nhất có thể.
Dự cảm quả không sai, đây chẳng phải xe lửa gì cả, hoàn toàn là một chiếc tàu lượn siêu tốc.
Tàu lượn siêu tốc ở khu vui chơi ít nhất còn có thể đảm bảo an toàn, còn cái đoàn xe kim loại này...!ai mà biết được là thứ quỷ ma gì, thứ duy nhất bảo vệ cơ thể là một thanh ngang chẳng dày hơn ngón tay út.
Tuy thế giới mảnh vụn sẽ làm khùng làm điên, nhưng cũng chưa đến nỗi vừa vào đã giết sạch người ta.
Đối với hắn, cảm giác mạnh của trò tàu lượn đã quá quen thuộc, dù sao thì không trọng và huấn luyện quay tròn cũng là khóa học nhập môn của trường không quân.
Đoàn xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, tới lui lòng vòng trong tòa thành kim loại.
Máu nóng sôi trào trong tim và âm ĩ trong tâm trí, thế giới điên cuồng đảo lộn một giây trước khi va chạm.
Cảnh tượng quen thuộc gợi lại những ký ức đã qua.
Máy bay mẫu hạm là loại hai chỗ ngồi - tức là hai vị trí điều khiển, thường thì vị trí chính chịu trách nhiệm điều khiển và tác chiến tức thời, ghế phụ thực hiện nhận dạng mục tiêu và liên lạc tình báo.
Hắn thường ngồi vị trí chính, ghế phụ từng thay đổi rất nhiều người, các vị sĩ quan trên mẫu hạm đều đủ cả, chỉ thiếu duy nhất vị chỉ huy kia.
Bởi vì quý ngài chỉ huy vừa bận rộn lại tiếc mạng, choáng đầu còn sợ phơi nắng.
Anh ta từng chỉ ra ba mươi ba lỗi sai từ video phát lại của thằng Sáu và thằng Tám, vụ đó trở thành huyền thoại trên mẫu hạm.
Thời điểm đó, văn mẫu hăm doạ nhau giữa đám phi công chính là "đem video thao tác của mày cho chỉ huy xem bây giờ".
Nhưng bắt lỗi là một chuyện, lên máy bay lại là chuyện khác, nếu để người này lên máy bay, chắc chắn sẽ là lúc-lên-hoàn-hảo-lúc-xuống-hoảng-hồn.
Chỉ có một lần duy nhất, lúc đó xảy ra sự cố cần phải sơ tán, dù có là loại bình sứ mong manh dễ vỡ cũng phải theo họ lên máy bay, huống chi là cái người bản chất mạnh mẽ quá đáng, có thể chỉ ra ba mươi ba lỗi sai của phi công át chủ bài.
Thật ra ngày đó chỉ huy tự động đi cùng hắn.
Kính bảo hộ đều đeo đàng hoàng cả rồi, nhưng gần đến lúc cất cánh, anh ta lại đẩy thằng Bốn ra.
Chẳng có nguyên nhân nào khác ngoài cái thiên phú dị hợm của nó - có thể dùng tác phong cực kỳ điềm tĩnh biến máy bay chiến đấu thành xe điện ngầm trên không.
Sau rốt, chỉ huy liếc hắn một cái, rồi ngồi vào khoang của thằng Bốn.
Hôm đó, ghế phụ của hắn không có ai, hắn chuyển sang chế độ một chỗ ngồi, tự hoàn thành tất cả nhiệm vụ.
Hắn có thể xử lý được, thao tác không có vấn đề gì, phản ứng tại hiện trường cũng tốt.
Trong tình huống không kèm theo ai khác, chỉ có mỗi cái mạng của hắn, rơi máy bay cũng rơi rất bình tĩnh.
Trên đời không thiếu những người hy sinh bản thân để dẫn đường và yểm trợ đồng đội, ngày đó đổi lại thành ai cũng sẽ làm vậy thôi, không có gì mới.
Song, mấy lần hồi tưởng chuyện cũ, bởi vì trên máy bay của Bốn tự dưng có thêm một vị chỉ huy ưa-tự-rước-thêm-phiền-vào-người, lại cảm thấy hành động hy sinh bản thân vẻ vang của hắn cũng không quá tầm thường.
Một giây trước khi rơi vào đại dương, hắn còn nghĩ, chuyến bay hoàn hảo như vậy, tiếc là người sứ không ngồi ghế phụ, vẻ mặt muốn bắt lỗi nhưng không bắt được nhất định sẽ ngố lắm đây.
Chỉ là, những thứ như ký ức, không nhìn đến thì thôi, càng xem lại càng mờ nhạt, khi lần đầu trông thấy nốt ruồi kia, cảm giác chấn động lòng người tựa như đại dương lan tràn, nhưng giờ nhớ lại, cũng không đến nỗi choáng ngợp như thế.
Sau khi xem hết những thời khắc non nớt tuổi đôi mươi, Úc Phi Trần rất dễ dàng thoát ra.
Trong hiện thực, tàu lượn siêu tốc vẫn điên cuồng lách trái, lượn phải khắp pháo đài, vết kim loại gỉ sét và ánh sáng chớp nháy khi thì phóng to khi lại mất hút, giống như sóng biển dao động.
Hắn ngồi yên bất động, chỉ bình tĩnh nhìn sang Anphil bên phải.
Chẳng biết trái tim muối máu kia có trị được bệnh mù mặt không, hắn thật sự không rõ khuôn mặt thiếu niên này, ngoài tuổi tác thì có gì khác với chỉ huy, Anfield và Ludwig.
Nếu nốt ruồi đã ở đó, vậy xem như vẫn là khuôn mặt trước đây đi.
Vì thế, hắn lại trở về vùng biển kia, trở lại giây phút trước cái chết.
Chỉ là lần này, ghế phụ không còn trống trơn nữa.
Quá trình máy bay rơi kéo dài rất lâu, hắn cứ như thế cảm nhận được Anphil lặng lẽ cùng mình rơi từ