"Tác dụng của mấy chồng này lần lượt là đảo ngược thần chú mấu chốt, trích xuất năng lượng của một số động cơ hơi nước và cân bằng sức mạnh ma thuật."
Lilia thu lại ánh mắt từ trên người quý ngài Lẩm-bà-lẩm-bẩm, nín cười bổ sung: "Tất cả đều phải thực hiện thông qua máy đọc thần chú thứ ba, diễn ra trong thời gian rất ngắn và có thể phát huy tác dụng ngay lập tức.
"
"Bọn tôi cùng ráp xong cánh tay đòn và mô-men xoắn rồi này." Tiết Tân chỉ vào thiết bị vừa được lắp, nói: "Dùng nó thay cho cánh tay đòn ban đầu, đây là nút kích hoạt, đẩy về phía trước là đi tới, về sau là đảo ngược, ở giữa là dừng."
Giọng anh hơi mất tự nhiên, rõ là cũng đang cố nhịn cười, còn chưa nói hết, Trịnh Viện đã bật cười thay anh.
Trần Đồng là khoa trương nhất, không chỉ cười như điên mà còn đập bôm bốp vào vai Lẩm-bà-lẩm-bẩm, khuôn mặt thanh tú của quý ngài đầy hoang mang, mãi đến khi Anphil vẽ mấy ký hiệu trên giấy cho anh ta, vẻ mặt từ hoang mang dần chuyển thành trống rỗng.
Shiramatsu cười xong mới nói: "Em còn một thắc mắc nữa."
Anphil đang nâng vết thương trên tay Úc Phi Trần lên xem, anh đáp: "Nói."
"Đảo ngược thành công rồi mở được cổng, sau đó làm sao chúng ta đi tới cổng đây?" Shiramatsu hỏi.
Câu hỏi rất hay, đây cũng là vấn đề Úc Phi Trần suy nghĩ rất nhiều, không ngồi xe lửa thì đoạn đường từ đây đến cổng vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại đám máy móc truy đuổi họ vẫn còn đang bị kẹt, nhưng chẳng biết khi nào chúng sẽ khôi phục lại.
Tuy nhiên, cái hang thỏ mà Anphil phát hiện rất thích hợp, cả về kích thước lẫn góc độ, nơi đáp xuống cũng rất êm.
Người đầu tiên trở thành vật thí nghiệm chính là Trần Đồng.
Trạm thu hồi phun lửa khắp nơi, phá hủy rất nhiều thiết bị dưới đất, họ dễ dàng cạy mở được mấy khối vật liệu nặng và bánh răng có đường kính bằng hai người, dùng linh kiện làm thanh cố định và tay nắm.
Đây là chính là chiếc tàu lượn siêu tốc – thành phẩm của ngày đầu tiên, giờ làm lại vô cùng thành thạo.
Trần Đồng còn chưa cười xong đã bị đưa lên, cố định vào bánh răng chính giữa.
"Gì đây, mấy người tính qua cầu rút ván hả?" Trần Đồng bị đẩy vào hang thỏ, rất không tình nguyện đối mặt với đường hầm tối thui.
Lilia vỗ tay nói: "Tôi từng nghe chuyện cổ tích cô bé tí hon [1], hôm nay anh chính là cô bé bánh răng đó, đi du lịch bằng bánh răng luôn nha."
[1] Cô bé tí hon Thumbelina: Một câu chuyện đầy phép màu của nhà văn Andersen.
Câu chuyện kể về cô bé tí hon được sinh ra từ hạt mầm tên là Thumbelina.
Cô rất xinh đẹp, hát hay nhưng lại không thể lớn lên được.
Một ngày nọ, cô bị một con cóc xấu xí, to lớn mang đi và bắt Thumbelina phải lấy con của nó.
Nàng không chịu và may mắn thoát được và lạc đến chỗ của lũ chuột.
Để không phải lấy một con chuột, nàng phải chạy trốn và lạc đến một vương quốc tí hon.
Ở đó nàng gặp chàng hoàng tử khôi ngô và hai người đã sống hạnh phúc.
"Bé ơi, đừng nói vậy mà-"
Trần Đồng còn chưa kịp chống chế, Úc Phi Trần đã nói: "Về phân xưởng đầu tiên, thấy xe lửa đến thì lên ngay, xuống xe ở cổng lớn, nhanh nhẹn lên."
Dứt lời, hắn đạp một phát vào chiếc bánh răng.
"ÁÁÁÁ-"
Bề mặt nhẵn nhụi của bánh răng cộng thêm sự hỗ trợ của đường ray được thiết kế dành cho trạm thu hồi, nó trượt thẳng xuống dưới, tiếng hét như lợn mổ cửa Trần Đồng dần mất hút trong đường hầm.
Lilia xoay đầu liếc qua máy đọc thần chú đang hoạt động: "Đọc xong rồi này!"
Anphil dịu giọng nói: "Cô cũng xuống đi."
Lilia: "???"
Song, sự phản kháng của cô nàng cũng tương tự Trần Đồng – chẳng có tác dụng gì.
Còn tiện thể mang theo cả Trịnh Viện, hai cô gái nhỏ nhắn mặc chiếc váy rườm rà bị cố định vào bánh răng, rồi đẩy thằng xuống đường hầm không chút lưu tình.
Sau đó, Tiết Tân và Lẩm-bà-lẩm-bẩm – quý ngài đến giờ mới bắt đầu cười, cũng cất bước.
Sau khi hai người họ biến mất, Anphil lặng lẽ nhìn Shiramatsu và Linh Vi.
Đạo trưởng Linh Vi thi lễ với bọn họ, anh nói: "Đa tạ chư vị đạo hữu, nhất định ngày sau Linh Vi sẽ báo đáp."
Dứt lời liên thong thả bước lên bánh răng.
Còn Shiramatsu thì ngơ ngác hỏi lại: "Hả?"
Úc Phi Trần hiếm khi lại muốn giải thích với cậu một chút.
Đưa họ đi trước không phải vì không cần bọn họ, mà là vì hiện tại hế thống quỷ ma kia đang bị kẹt, trạm thu hồi đã đốt hết nữa mặt đất, động cơ hơi nước không có ai bảo vệ, việc đảo ngược bánh răng cũng không đảm bảo sẽ thành công, Anphil không muốn để cả bọn cùng mạo hiểm, muốn đưa họ đến cổng chính trước.
Chí ít, chỉ cần cánh cổng hé ra một khe hở nhỏ, họ cũng có thể rời đi rồi.
Nếu có thể tránh, anh không muốn thấy thêm thương vong.
Dù sao những phó bản sau này cũng khó có thể gặp được những đồng đội đồng tâm hiệp lực như vậy.
Nhưng từ khi Úc Phi Trần đứt một tay thoát khỏi sự truy sát của đám rối, Anphil vẫn luôn im lặng theo sau hắn không rời.
Hắn nói với anh mình có chuyện cần nói với Shiramatsu, Anphil mới lặng lẽ lùi về sau vài bước.
Úc Phi Trần bước đến, nhỏ giọng nói vào tai Shiramatsu một câu, nói xong thì không thèm đếm xỉa đến vẻ ngạc nhiên trên mặt Shiramatsu, lập tức đẩy cậu xuống.
Hiện tại chỉ còn hắn, Anphil và Vincent.
Úc Phi Trần nói với Vincent: "Anh cũng đi đi."
Vincent: "Tôi ở lại."
Úc Phi Trần: "Vậy anh đưa anh ta đi."
Nghe thế, Anphil thình lình mở to hai mắt.
Nhưng dù Úc Phi Trần chỉ còn một tay, Anphil cũng không giãy nổi, thậm chí ngay cả lời từ chối cũng chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị ôm eo xách lên bánh răng.
Vincent nhíu mày, bước nhanh đến: "Cậu làm gì thế?"
Úc Phi Trần hoàn toàn mặc kệ anh ta, cúi đầu bình thản nói vào tai Anphil: "Sau ngày Phục sinh nhớ đến tìm tôi."
Sau đó lập tức đẩy người ta xuống.
Anphil ngồi trên bánh răng đột nhiên quay lại nhìn, nhưng ánh sáng duy nhất đó rất nhanh biến mất vào đường hầm tối đen, chỉ còn lưu lại bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ Úc Phi Trần.
Ban nãy Lilia nói Trần Đồng là cô bé bánh răng, đúng là quá