Sau khi ngồi vào chỗ, vì tốc độ bay quá nhanh và cua quá gắt nên mặt mày tài xế và thư ký đều tái mét, cả hai ngơ ngác nhìn nhau.
Đương nhiên không phải vì công tước lái không tốt, mà là lái quá đỉnh.
Khiến bọn họ không thích ứng kịp.
"Công tước làm sao thế?" Rốt cuộc tài xế phát hiện ra vấn đề.
"Cậu có biết trước khi alpha hoàn toàn điên cuồng sẽ xuất hiện trạng thái hồi quang phản chiếu không?" Viên thư ký dùng âm lượng mà anh ta tự cho là Úc Phi Trần không nghe được mà trên thực tế là nghe rõ rành rành, nói: "Tôi nghĩ công tước đã tới giai đoạn này sớm hơn thời hạn rồi.
Cậu đoán xem lúc nãy ngài ấy tìm cái gì trên thiết bị kết nối?"
"Gì thế?"
"Đầu tiên là mấy kiến thức căn bản mà ai cũng biết như giáo hoàng, hoàng đế, alpha, omega, vân vân."
"Công tước biến thành đứa thiểu năng rồi hả?"
"Thà thiểu năng còn may đấy.
Sau đó công tước còn tra mấy câu vô lý như làm sao để thành beta."
Tài xế thờ dài: "Hết thuốc chữa rồi."
"Hết thuốc chữa."
Kẻ hết thuốc chữa Úc Phi Trần đánh cú cua sau chót, tàu con thoi lao thẳng về phía trước như mũi tên bắn khỏi dây cung, nhân viên công tác không ngăn kịp, con tàu xông thẳng vào cảng hàng không, rồi dừng ở cự ly ngắn đến khó tin vào khu vực cất – hạ cánh được đánh dấu trên bảng dẫn đường.
Thư ký ngó đồng hồ: "Cảm ơn trời đất, chúng ta sớm hơn dự tính mười phút.
Ngài có thấy Isabella ở đằng kia không, nàng mới đẹp làm sao.
Nhưng ngài đã vi phạm tổng cộng 13 điều luật giao thông, đủ để bị treo bằng 20 lần."
Úc Phi Trần xuống tàu: "Câm mồm."
"Nhưng tôi còn phải nhắc ngài rằng tuy đến sớm, nhưng Isabella đã trong quá trình chuẩn bị cất cánh rồi...!Công tước! Chờ tôi với!"
Trong mắt Úc Phi Trần chỉ còn hình ảnh cánh cửa đóng lại của con tàu pháo đài khổng lồ.
Không còn cách nào khác ngoài lao tới với tốc độ tối đa, và cảm ơn trời đất, thứ hắn đang mặc là quân phục chứ không phải lễ phục rườm rà.
Càng đến gần tàu, sóng nhiệt của động cơ càng mạnh, đẩy mọi người ra phía ngoài.
Toàn bộ khu vực cất – hạ cánh như một trường năng lượng cực lớn.
Úc Phi Trần nhắm mắt liều lĩnh tiến về phía trước bất chấp lực cản khổng lồ, cuối cùng cả người nhẹ bỗng, đặt mình vào khoang tàu mát rượi.
Cánh cửa sau lưng hắn từ từ khép lại.
Trước mắt Úc Phi Trần hơi tối, nhưng vẫn có thể thấy được bóng người mặt quân phục màu nâu đứng trước bàn điểu khiển cách đó không xa, hình như là nhân viên kiểm soát.
"Tôi là Loches Landon, công tước Đế quốc, chấp hành mệnh lệnh từ Đức Giáo hoàng theo tàu Isabella áp giải tội phạm chiến tranh," hắn thở hổn hển, nói nhanh, "Hai người phía sau là tùy tùng của tôi, hãy hoãn việc cất cánh và để họ vào."
Người đàn ông áo nâu chỉ im lặng nhìn hắn, chẳng hề có ý chấp hành mệnh lệnh.
Mãi đến khi một giọng nam trầm truyền tới từ bên cạnh, "Cha Hopper, xin hãy hoãn việc cất cánh lại năm phút."
Người đàn ông áo nâu được gọi là "cha Hopper" nhấn vài nút trên bảng điều khiển, cánh cửa lại mở ra.
Úc Phi Trần nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng.
Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn lực lưỡng, ký hiệu trên vai quân phục nhiều hơn hắn.
Trực giác alpha cho Úc Phi Trần biết, người trước mặt cũng là một alpha hùng mạnh.
Đôi mắt xám bén như diều hâu quét về phía hắn, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: "Vừa rồi là câu nói tử tế nhất mà tôi được nghe từ miệng anh trong suốt hai mươi năm qua."
Úc Phi Trần: "."
Về cơ bản thì hắn đã hiểu được vị Loches Landon bị mình thay thế là cái loại gì rồi: một công tước vô dụng, chỉ biết nát rượu, đua xe và sưu tầm mấy con tàu hết thời.
Cái loại lẽ ra phải bị kỷ luật nghiêm khắc, nhưng khi người ta cho rằng rất có thể trên đời này chẳng tồn tại omega có thể trị bệnh cho tên này, rồi hắn nhất định sẽ rơi vào trạng thái hưng cảm ở cái tuổi 25 và phải dành phần đời còn lại ở viện điều dưỡng, các yêu cầu đối với hắn liền giảm đi rất nhiều.
Đây có thể xem là một loại bỏ mặc trá hình.
Ít nhất không ai kinh ngạc trước hành vi đến muộn của hắn.
Lúc này, thư ký và tài xế thở đứt cả hơi chạy đến, viên thư ký dùng giọng điệu hoảng hốt nói với người đàn ông mặc quân phục: "Th-thượng tướng Ashely, buổi chiều tốt lành."
Người đàn ông khẽ gật đầu, xoay người nói: "Đi thôi."
Hóa ra đây là vị thượng tướng cùng chấp hành nhiệm vụ, Úc Phi Trần đuổi theo ông ta.
Úc Phi Trần nhớ rất rõ cái tên "thượng tướng Ashely" này, bởi vì vị Chủ Thần kia luôn xuất hiện với thân phận cấp trên, hắn không khỏi suy đoán có phải người gọi là "thượng tướng Ashely" chính là Ngài.
Nhưng khi nhìn thấy người thật, đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Thân tàu hơi lắc lư, lực hướng lên – tàu Isabella cất cánh rồi.
"Chúng ta sẽ đến hành tinh quặng trong một tuần, mất một ngày để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó quay về hành tinh thủ đô, là có thể cử hành lễ trưởng thành của anh với danh nghĩa đã hoàn thành nhiệm vụ do Đức Giáo hoàng giao phó." Thượng tướng Ashely nói, "Giờ thì tìm một chỗ ngồi chờ đi, đứng gây phiền phức cho chúng tôi."
Úc Phi Trần càng khẳng định hình ảnh của mình trong mắt người khác.
Hắn cố gắng nặn ra một ánh mắt chân thành: "Tôi muốn làm những gì có thể trong khả năng của mình cho nhiệm vụ này."
Thượng tướng Ashely: "Ngạc nhiên làm sao."
Thư ký ho khẽ một tiếng, nói với thượng tướng: "Công tước của chúng tôi...!đổi tính rồi ạ."
"Thế thì tôi xin gửi lời chúc mừng chân thành," Thượng tướng Ashely nói, "Nhưng theo tôi được biết thì tài năng duy nhất của anh là nghiên cứu và điều khiển tàu con thoi cổ, mà chuyến đi này được phụ trách bởi cha Hopper – người có kinh nghiệm lái tàu phong phú nhất, không cần thêm bất kỳ hỗ trợ nào."
Úc Phi Trần: "Tôi có thể học hỏi một chút."
Lúc này, thượng tướng Ashely mới nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh muốn học cái gì?"
Đương nhiên Úc Phi Trần không biết mình có thể học được gì, nhưng hắn biết mình nhất định phải tham dự vào các sự kiện liên quan đến vận mệnh của thế giới này.
Mà hiện tại hắn biết thì thế giới này có giáo hoàng, hoàng đế và "quân nổi dậy" chống lại họ.
Úc Phi Trần: "Tôi muốn học những thứ có thể giúp chúng ta giải quyết triệt để quân nổi dậy."
Thượng tướng Ashely dừng bước nhìn hắn, đôi mắt xám đã hiện lên một chút khen ngợi: "Xem ra quản gia của anh nói đúng, anh đã thay đổi rồi, Landon à."
Quản gia nào cơ?
Lúc này, Úc Phi Trần ngó thấy viên thư ký đang ưỡn ngực kiêu ngạo.
Úc Phi Trần tiếp tục ra vẻ chân thành, vốn dĩ hắn thường dùng giọng điệu trầm tĩnh quyết đoán, nên cũng không cần cố gắng ngụy trang mấy: "Tôi không đành lòng phụ kỳ vọng của Đức Giáo hoàng."
Thượng tướng Ashely gật đầu tán thành và nói: "Tôi nghĩ anh nên đến phòng thẩm vấn, họ đang thẩm vấn tù nhân.
Dù anh không thể giúp gì thì cũng có thể nâng cao kiến thức."
Trên đường đi đến phòng thẩm vấn, Úc Phi Trần hỏi viên thư ký: "Anh là thư ký hay quản giả của tôi vậy?"
"Việc này do ngài quyết định, thưa công tước." Thư ký đáp, "Nếu ngài làm việc nghiêm chỉnh, thì tôi là thư ký.
Nếu ngài vô công rỗi nghề, thì tôi cũng chỉ có thể làm quản gia.
Trên thực tế, tôi là một quản gia tha thiết được trở thành thư ký."
"Anh sẽ trở thành thư ký.
Giờ thì nói tôi nghe toàn bộ tin tức về thủ lĩnh quân nổi dậy đi."
"Đến cả y mà ngài cũng quên á?" Thư ký thở dài, "Thứ cho tôi nói thẳng, công tước ơi, ngài có thể chuẩn bị vào viện điều dưỡng sớm được rồi."
Úc Phi Trần: "Nếu anh còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, thì có thể cùng vào viện điều dưỡng với tôi."
Thư ký sợ hãi, vội nói: "Y tên là Dombert, thưa công tước.
Từng là học trò được Đức Giáo hoàng yêu mến nhất và là vị giám mục trẻ tuổi nhất của Tòa Thánh Chân lý Thiêng liêng.
Vốn dĩ, sau lễ trưởng thành của ngài, y sẽ trở thành Hồng y Giám mục, phò tá ngài