Dombert đáp lời Úc Phi Trần bằng cách kéo chăn che lên mặt hắn.
Úc Phi Trần suy nghĩ xem có phải mình nói sai gì không, nhưng chẳng nghĩ được gì.
Che như thế sẽ gây khó thở, hắn định kéo xuống, nhưng lại cảm thấy trải nghiệm hôm nay là lần đầu tiên, nhớ lại mấy phó bản trước, Chủ Thần rất hiếm khi có hành động gì với hắn, càng ít biểu lộ cảm xúc.
Trong lúc ngẩn ngơ, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương khiến người ta yên lòng, tựa như hoa vĩnh miên.
Úc Phi Trần lật chăn, thấy Dombert đang ngồi dựa lưng vào gối, trầm ngâm nhìn hắn.
Khuôn mặt người này lạnh lẽo như băng tuyết, dù khi suy tư cũng không mất đi vẻ bình tĩnh quyết đoán, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt lại mang vẻ sầu muộn man mác, nói là thẫn thờ cũng đúng, mà ưu sầu cũng không sai, tóm lại là không thể nắm bắt.
Úc Phi Trần: "Anh nghĩ gì thế?"
"Tôi đang nghĩ..." Dombert trả lời rất chân thành: "Lần này quả thật không may lắm."
Úc Phi Trần mỉm cười.
Dombert vẫn nhìn thẳng tựa như không thấy hắn đang cười.
Úc Phi Trần: "Nhưng anh đã ở đây rồi.
Lần sau tử tế với mình một chút."
Trong các phó bản, Chủ Thần luôn bị suy yếu không rõ nguyên nhân, hắn còn đang nghĩ xem ở thế giới này anh sẽ mắc bệnh tim hay chứng ám ảnh sợ hãi [1], không ngờ lại trực tiếp biến thành một omega sắp đến kỳ căng thẳng luôn.
[1] Chứng ám ảnh sợ hãi (Phobia) Hội chứng sợ, hay ám ảnh sợ hãi, (tiếng Anh: phobia, xuất phát từ tiếng Hy Lạp: Phobos φόβος, "ác cảm", "sợ hãi") khi sử dụng trong bối cảnh tâm lý học lâm sàng, là một loại rối loạn lo âu, thường được định nghĩa như là nỗi sợ hãi dai dẳng đối với một đối tượng hoặc một tình huống mà người đó luôn cố gắng tránh né, thường không liên quan đến sự nguy hiểm trong thực tế và được công nhận là sợ hãi không hợp lý.[1] Nói cách khác, người mắc bệnh luôn có biểu hiện phản ứng vượt quá kiểm soát với một sự vật, hiện tượng mà đối với những người khác là quá bình thường hay không đến mức phải sợ hãi cao độ.
Hắn hỏi vấn đề mình đã muốn hỏi từ lâu: "Những thế giới này không chào đón ngài sao?"
"Do tôi vẫn chưa chính thức đến đây, mà vật không hoàn chỉnh tất có thiếu sốt." Dombert thản nhiên đáp, "Nhưng tôi cũng sẽ không thật sự bỏ mạng trong phó bản, cậu không cần quá bận tâm đến tôi."
Úc Phi Trần cũng không bất ngờ, nếu Chủ Thần thật sự đem toàn bộ sức mạnh của Ngài đến nơi này, mảnh vụn kia cũng khỏi cần sống nữa, trực tiếp tan rã trước hào quang của Ngày vĩnh hằng luôn là được.
"Vậy ý thức của anh thì sao?" Hắn nói, "Một phần ở lại vườn Địa đàng xử lý công việc, một phần nhỏ ở đây với tôi à?"
Cũng có lẽ còn phân ra rất nhiều nữa, mỗi người vào cổng đều được trang bị một phần, thể hiện rõ ràng tình thương của Chủ Thần.
Dombert: "Hiện tại ý thức của tôi chỉ ở đây, bên cạnh cậu thôi."
Thế này còn miễn cưỡng chấp nhận được, hiện tại Úc Phi Trần cho phép Dombert sử dụng lan can được sưởi ấm ở viện điều dưỡng nhà Landon.
"Nhưng có lẽ tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ chiếm lĩnh trong vòng sáu ngày được." Úc Phi Trần nói: "Sáu ngày nữa không chừng chúng ta còn chưa thoát khỏi động trùng."
Dombert: "Tôi biết."
Úc Phi Trần lại suy nghĩ một lát, nói: "Hay là cho tôi biết chỉ số của anh đi, tôi giúp anh tìm một alpha."
Đối mặt với ánh mắt lạ thường của Dombert, hắn bình tĩnh nói: "Đừng nhìn tôi.
Chúng ta không hợp nhau đâu."
Một alpha và một omega ở cùng phòng lâu như vậy mà chẳng hề có tiếp xúc thân mật, hắn không chỉ không có phản ứng của kỳ phát tình, mà đến cả cảm giác hưng cảm cũng không tăng lên.
Dombert ngoài căng thẳng cũng không có triệu chứng gì, đây là minh chứng rõ ràng nhất của chỉ số không thích hợp.
Dombert lại dùng ánh mắt chẳng-hiểu-ra-làm-sao liếc hắn một cái, rồi bước về phía phòng tắm.
Tiếng nước thấp thoáng truyền đến.
Còn một mình Úc Phi Trần nằm trên giường, hắn lại nhìn trần nhà, kéo chăn phủ lên cả người mình, mùi hương gây ảo giác của hoa vĩnh miên giúp trái tim hắn dịu lại, hắn cầm thiết bị kết nối mạng lên bắt đầu bổ sung kiến thức của thế giới này.
Thứ này được gọi là "thiết bị kết nối mạng" nhưng chức năng còn chẳng bằng thiết bị liên lạc ở thế giới vừa bước vào thời đại thông tin.
Nó chỉ có hai chức năng, một là gọi điện, hai là tìm kiếm trong "thư viện Chân lý".
Cụm từ tìm kiếm có thể là một danh từ hoặc một câu hỏi, nếu là kiến thức sẵn có, "thư viện Chân lý" sẽ cung cấp lời giải thích về cụm từ hoặc câu trả lời cho câu hỏi, ví dụ: táo là một loại trái cây có thể ăn trực tiếp.
Hạn mức cao nhất của tri thức là bốn thuật toán của phép tính và nguyên lý cơ bản của thuốc ức chế, những thứ sâu xa hơn chẳng hạn như các định luật vật lý cơ bản thì chẳng thể tìm được ở "thư viện Chân lý".
Song, có vài số lời giới thiệu về Tòa Thánh Chân lý, tuy đầy rẫy những lời ca tụng và thứ ngôn ngữ thần thánh, nhưng vẫn có thể tìm được một ít manh mối về hoạt động của Tòa Thánh.
Quá trình hấp thu kiến thức kết thúc khi Dombert bước đến trước giường và lật chăn của hắn lên.
Dombert cau mày, nom y hệt một giáo viên mẫu giáo sợ học sinh của mình chết ngạt dưới chăn.
Sau khi xem thông tin hiển thị trên thiết bị kết nối của Úc Phi Trần, Dombert: "Cậu biết được bao nhiêu rồi?"
Tóc anh vừa mới lau khô một nửa, giọt nước trong suốt rơi xuống thấm vào da thịt dưới lớp áo choàng tắm màu trắng.
Úc Phi Trần chỉ liếc một cái, ánh mắt liền trở lại thiết bị, đáp: "Gần xong rồi."
Đây là đế chế do Tòa thánh và Hoàng gia cai trị.
Tòa thánh truyền dạy và vận dụng "chân lý", còn Hoàng gia có quyền lực thế tục.
Cả hai đều có lực lượng quân sự riêng, hoàng đế có thể điều động quân đội, còn giáo hoàng thì có đội kỵ sĩ của mình.
Thế lực ngang nhau, nhưng hoàng đế nhất định phải do giáo hoàng làm lễ đăng cơ, và chỉ có các linh mục mới có thể đảm đương việc vận hành vũ khí cấp cao và phi thuyền trong quân đội.
Hàng năm, Tòa Thánh sẽ chọn ra những đứa trẻ có ưu tú nhất trong số trẻ em ở độ tuổi đi học của Đế quốc, và đưa vào tu viện học tập các nghi thức và giáo lý cơ bản.
Sau vài vòng sàng lọc và tuyển chọn, những đứa trẻ còn lại sẽ được phân chia phương hướng, một số được học cách xử lý công việc hàng ngày, số xuất sắc hơn sẽ được học "bí ngữ" ẩn chứa chân lý.
Thứ gọi là "bí ngữ" chính là ngôn ngữ để Tòa Thánh truyền dạy tri thức.
Vậy nên, bí ngữ giống như một bức tường thành ngăn cách mọi người bên ngoài, chỉ có người của Tòa Thánh ở trong.
Không ai bất mãn đối với việc này, dù sao mọi người cũng đều thấy được sự phức tạp của thứ ngôn ngữ này, chân lý như ý trời, luôn khó giải mã, chỉ có một vài người có thể hiểu được ý trời, còn những người khác chỉ cần từng bước hoàn thành công việc của mình, nhận phẩn thưởng và hưởng các quyền lợi của