Ý thức Giao Bạch đã tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn đang được may may vá vá trên bàn mổ.
Lần này linh hồn của cậu không thoát ra ngoài, cũng không cảm thấy đau. Cậu đang giao lưu với trợ thủ nhỏ, song trợ thủ nhỏ từ chối không tiết lộ tình huống bên ngoài nên cậu chỉ có thể hỏi những vấn đề khác, vừa hỏi xong liền nổ tung.
Năm ngoái Giao Bạch muốn đổi máy chủ, trợ thủ nhỏ nói cần tích điểm, lúc ấy điểm tích lũy của cậu là 0, sau đó cậu quên béng chuyện này.
Bây giờ Giao Bạch sực nhớ tới, hỏi ra mới biết, mỗi khi một người bạn tốt xếp vào nhóm, người chơi sẽ nhận được một triệu điểm tích lũy. Bốn người, bốn triệu điểm tích lũy, cậu vẫn chưa đụng đến.
Trợ thủ nhỏ này thực sự là, cậu không hỏi thì không nói!
Giao Bạch muốn đổi sang một máy chủ mượt mà, nhưng lại được thông báo rằng điểm tích lũy... Không đủ.
Không đủ?!!!
Giao Bạch choáng váng, trước đấy cậu còn tưởng máy chủ khoảng chừng mấy trăm nghìn đến một triệu, sẽ còn dư rất nhiều không biết tiêu thế nào.
Cậu nhớ trợ thủ nhỏ từng tiết lộ rằng, điểm tích lũy có thể làm cho người ta nhận được khoái cảm thoải mái khi chịu đòn roi. Nhưng sau khi chịu đựng một lần quất roi về mặt tinh thần, cậu đã hạ quyết tâm cố gắng hết sức không đắc tội trợ thủ nhỏ có trái tim thủy tinh, sẽ không lại để cho mình chịu khổ như thế nữa.
Cho nên cậu cảm thấy điểm tích lũy còn lại của mình là vô dụng, thua lỗ lớn.
Kết quả thì sao,
Còn chẳng có điểm tích lũy để mua máy chủ mới.
Đây chính là bốn triệu đó!
"Trợ thủ nhỏ này, mỗi một điểm tích lũy đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, không hãm hại nhau thế chứ?" Giao Bạch gắng không chửi bậy.
[Thông qua kiểm tra, 3,72 triệu trong số bốn triệu điểm tích lũy của người chơi Giao Bạch đã được sử dụng để kéo giá trị sinh mệnh.]
Giao Bạch ngơ ngác: "Không đúng, cậu chờ đã, kéo từ bao giờ?"
[Luôn luôn.]
Giao Bạch: "... Luôn luôn tức là?"
[Bắt đầu từ khi bạn tốt đầu tiên của người chơi được xếp nhóm, sở hữu mười nghìn điểm.]
Giao Bạch: "..."
Nói cách khác, năm ngoái cậu có thể sống sót qua trận đòn roi là nhờ điểm tích lũy tăng cao giá trị sinh mệnh của cậu.
Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu toàn dựa vào điểm tích lũy để kéo dài tính mạng?
Cũng thật đúng là kiếm mạng sống trong đại dương máu chó. Bơi về phía trước một mét là có thể bắt được một phần sức sống.
Giao Bạch cảm khái: "Bình thường người bị ngược thân ngược tâm đủ kiểu, mười cực hình tàn khốc luân phiên, bị lột da tróc thịt song vẫn không chết, là chỉ có vai chính. Tôi còn đang nghĩ, lần đòn roi kia, lần từ tàu hàng rơi xuống biển, cộng thêm lần này bị nhốt trong phòng tối, lần nào mà tôi không sắp chết tới nơi chứ, nhưng tôi vẫn chưa chết, có phải tôi là vai chính trong hiệu ứng cánh bướm mà mình mang đến không? Hóa ra giá trị sinh mệnh được điểm tích lũy kéo lại. Mạng đáng giá, bốn triệu không đủ tiêu."
Trợ thủ nhỏ không đáp.
Ý thức Giao Bạch bắt đầu mơ hồ: "Khi giá trị sinh mệnh tăng lên, có thể làm tôi không đau không, có gói combo này không?"
Lúc này trợ thủ nhỏ có phản ứng.
[Người chơi, thế giới mà cậu đang sống có bối cảnh tình yêu ngược thân ngược tâm thời xưa, tập hợp sẵn lượng lớn máu chó. Đây là bản chất, là khung sườn, cũng là kết cấu. Trải nghiệm do các nhân vật trong thế giới mang đến cho cậu không thể là không đau, điều này không phù hợp.]
Giao Bạch muốn nói điều gì đó nhưng lại quên khuấy: "Được rồi được rồi, tôi đã hiểu."
Cũng được, hợp lý, không vấn đề.
Dù sao nhiệm vụ vừa hoàn thành là giá trị sinh mệnh của cậu sẽ đầy ắp, bộ thân thể này chỗ nào cần tốt sẽ tốt, cậu cũng sẽ tốt đẹp.
Ý thức của Giao Bạch hoàn toàn biến mất.
.
"Thẩm thị đã đổi chủ."
Đây là câu nói đầu tiên mà Giao Bạch nghe thấy khi khôi phục ý thức. Thanh âm ở ngay bên cạnh cậu, dường như đang lầm bầm, âm sắc rất lạnh, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Một giây sau, trong đầu cậu xuất hiện hai khung truyện tranh.
Hóa ra câu "Thẩm thị đã đổi chủ" là lời thoại nguyên tác. Trong nguyên tác, Chương Chẩm cũng đã nói vậy.
Bây giờ, cảnh gốc online.
Trên hai khung truyện tranh là gia chủ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm, quý tộc mới của Nam Thành đã tham dự buổi họp báo.
Trong truyện tranh, Thẩm Nhi An xuất hiện trước màn ảnh, mái tóc đen ngắn không chỉnh tề được chải ngược ra sau, đồng phục học sinh được thay bằng vest, giày thể thao được thay bằng giày da đặt làm riêng, một thân cao rực rỡ từ trên xuống dưới. Y giơ tay, khuy măng sét phản chiếu tia sáng lạnh nhạt.
Người thiếu niên đã một đi không trở về.
Đây là Thẩm Ký thứ hai, từ mặt mày ngũ quan đến khí chất, đều quá giống.
Nhưng cũng không phải y.
Thẩm Nhi An và Thẩm Ký có hai điểm hoàn toàn tương phản.
Một: Thẩm Ký lăng nhăng trăng hoa, trong khi Thẩm Nhi An cố chấp cực độ.
Hai: Thẩm Ký thuận theo tự nhiên ngồi lên địa vị cao, những anh em khác của y đều là gà mờ, thậm chí chẳng đáng gọi là đối thủ, cũng không tranh với y. Họ cực kỳ thức thời, có tiền tiêu là được, cần quyền làm gì.
Nhưng Thẩm Nhi An đã liên hợp với người ngoài để soán vị.
Thẩm Nhi An sẽ dẫn dắt Thẩm thị tiến được càng xa, đứng được càng cao hơn.
Hai khung truyện tranh dần biến mất.
Hai chữ "Gãy Cánh" xuất hiện, dừng lại chốc lát rồi cũng dần trong suốt.
Gãy cánh, thứ bị gãy chính là cánh của Lễ Giác, bị Thẩm Nhi An bẻ gãy.
Đi đến bước này, nếu Giao Bạch có đọc lại "Gãy Cánh" thì việc ngồi lại khán phòng là điều không thể.
Giao Bạch thu hồi suy nghĩ. Mí mắt cậu khẽ động, muốn mở mắt ra song cảm giác vô cùng vất vả, ngũ tạng lục phủ đau đớn kịch liệt, dường như khắp nơi đều rò không khí, khó khăn hít vào một hơi mà lại tản đi ngay.
Chương Chẩm ngồi bên giường, nắm chặt bàn tay không truyền dịch của Giao Bạch, lẩm bẩm một mình: "Bạch Bạch, sân trước của Lan Mặc Phủ vẫn trống lắm, anh ba nói để chờ em tỉnh dậy gieo hạt, bao giờ em mới tỉnh lại đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn có rất nhiều chuyện mà anh chưa làm, em không tỉnh thì anh không có tâm trạng. Em mau tỉnh lại đi." Chương Chẩm câu trước không ăn nhập tới câu sau, "Hôm nay Thẩm thị mở họp báo, buổi tối là tiệc rượu, hầu hết các nhân vật nổi tiếng trong nước đều sẽ xuất hiện, quy mô long trọng. Em tỉnh lại đi, anh cho em xem phát sóng trực tiếp."
"Bạn anh, người khởi động vụ án lần nữa thay bạn học Lương Đống của em có nói, vụ án có tiến triển lớn. Lương Đống đã tìm thấy lão Phan, ép ra kẻ đứng sau, nhưng tìm thấy cũng là chuyện vô bổ, pháp luật không trừng phạt được. Có lẽ bạn học của em phải tự mình động thủ, chưa biết chừng sẽ hành động trong buổi tiệc tối nay. Em tỉnh lại khuyên cậu ta đi, thời cơ chưa tới, không bằng chờ thêm..."
Giao Bạch muốn gọi Chương Chẩm, song cổ họng của cậu rất khô rất đau. Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện trên mặt mình đeo mặt nạ dưỡng khí, toàn thân cắm rất nhiều ống dẫn.
Chương Chẩm thì sao,
Chương Chẩm sửng sốt nhìn cậu.
Giao Bạch thầm "Haizzz" một tiếng trong lòng. Người trong truyện tranh phim truyền hình đeo mặt nạ dưỡng khí vẫn có thể nói chuyện, nhưng cậu thử một lần, không thể, quá tốn sức.
Móa cậu muốn tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, hít thở không khí trong lành, khó chịu ghê.
Ngoài ra còn đau nữa, chỗ nào cũng đau.
Đây là một cảm giác mà chỉ còn sống mới có thể cảm nhận được.
Giao Bạch khẽ nhúc nhích bờ môi chút xíu, thở ra những đám khí trắng bám lên mặt nạ dưỡng khí, làm mờ tầm nhìn của cậu.
Tay Chương Chẩm được cầm ngược lại một cách rất nhẹ nhàng, nước mắt bỗng nhiên chảy ra từ đôi mắt khô đỏ của anh.
Giao Bạch viết xong liền hơi hé mắt. Người trước mặt cậu đội mũ lưỡi trai màu xanh, đeo khẩu trang, mặc áo choàng y tế, bọc giày, vóc dáng gầy đi rất nhiều, đang lặng lẽ khóc với hàng lông mày cau chặt thành chữ 川.
Mỹ nhân đã già.
.
Giao Bạch được bác sĩ mà Chương Chẩm gọi tới kiểm tra một lượt, sau đó cậu lại ngủ mê man. Lúc cậu tỉnh lại lần nữa, người trong phòng bệnh đã không phải là Chương Chẩm, mà là Thích Dĩ Lạo.
Lão biến thái đã thật sự trở thành lão biến thái, không chỉ già mà còn lộ ra khí sắc bệnh tật.
Con mèo lớn mắt vàng lông tơ trắng như tuyết lại biến thành một con mèo máu, vết thương bị cắt đứt trên cổ vẫn còn mới, máu chảy đầm đìa. Nó nhắm nghiền mắt, thân thể đẫm máu phập phồng vô cùng yếu ớt.
Giao Bạch nghĩ thầm, cậu đang gắng cầm cự, Thích Dĩ Lạo cũng đang cố chống đỡ.
Bây giờ cậu đã vượt qua, vậy Thích Dĩ Lạo hẳn cũng có thể làm được.
Thích Dĩ Lạo rướn nửa thân trên về phía trước, hai tay chống ở mép giường, đan mười ngón tay vào nhau, ngón cái tay trái cọ cọ hổ khẩu tay phải, khẽ than: "Hai tháng rồi."
Giao Bạch kinh ngạc mở to mắt. Cậu đã nằm lâu thế rồi cơ à!
"Tiểu Bạch," Thích Dĩ Lạo nhìn cậu, khẩu trang tràn ra tiếng cười khàn khàn, "Em mà còn không tỉnh, A Chẩm sẽ không ổn mất."
Giao Bạch liếc con mèo máu.
Nó đang chảy máu, suy nhược "Meow" một tiếng với cậu.
Đôi mắt vàng kim kia khẽ mở, bên trong lấp loáng ánh nước mông lung.
Sau đó, một giọt nước mắt trượt xuống từ hốc mắt của nó.
Mèo khóc rồi.
Giao Bạch hơi cau mày, sao còn khóc nha, là đau hay thế nào?
"Em cần phải dưỡng thương, tôi kiến nghị em tạm nghỉ học một năm, sang năm về trường." Thích Dĩ Lạo vuốt ve các nếp gấp trên chăn bông.
Giao Bạch hoàn hồn, không phải chứ, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý anh tạm dừng việc học của tôi rồi, mà sao vẫn chưa thực hiện?
"Tôi đã trao đổi với hiệu trưởng." Thích Dĩ Lạo nói, "Thủ tục chờ em tự đi bổ sung, dù sao đây là vấn đề học tập cá nhân của em."
Giao Bạch hé môi, được.
Phòng bệnh kéo rèm, đèn bật, xung quanh sáng sủa, vô cùng yên tĩnh.
Mí mắt Giao Bạch díp xuống rồi lại bị cậu chống lên, cậu tiếp tục nhìn Thích Dĩ Lạo bên giường và con mèo khóc với cậu.
Thích Dĩ Lạo hỏi: "Buổi họp báo của Thẩm thị sẽ được phát sóng trực tiếp, có muốn xem không?"
Giao Bạch lắc đầu.
Cái này có gì để xem chứ, đơn giản là công bố cho công chúng biết nguyên nhân cựu chủ tịch của Thẩm thị rời vị trí. Mọi thứ mà thế giới bên ngoài biết đến đều là những gì mà người thừa kế nhà họ Thẩm dẫn dắt cho bọn họ biết.
"Thế thì không xem." Thích Dĩ Lạo đứng dậy, "Em nghỉ ngơi đi, chú đi đây."
Ngón tay Giao Bạch hơi nhúc nhích, đừng mà, còn có việc đấy.
"Hả?" Thích Dĩ Lạo khom người.
Giao Bạch chuyển mắt xuống, đầu cũng hơi nghiêng, ánh mắt rơi trên tay hắn.
Thích Dĩ Lạo đưa tay ra.
Đầu ngón tay tái nhợt của chàng trai trẻ chạm vào chút chút, hắn nhíu mày, dịch lòng bàn tay lên.
Giao Bạch viết hai chữ trong lòng bàn tay Thích Dĩ Lạo: Lương, nhốt.
"Tôi đã nghe A Chẩm nhắc tới vụ án nhà họ Lương." Thích Dĩ Lạo nói, "Tôi sẽ bảo A Chẩm nhốt thằng nhóc họ Lương lại, không cho cậu ta tới buổi tiệc đêm nay."
Giao Bạch hài lòng, giao tiếp với người thông minh rất thuận tiện, bớt việc.
Cảm ơn.
Giao Bạch lại viết.
Điểm tích lũy có thể tăng cao giá trị sinh mạng của cậu, nhưng cũng đòi hỏi ý chí của cậu, cùng với lực tác động từ bên ngoài.
Từ năm ngoái đến năm nay, ba lần gặp nạn ở Hi Viên, biển sâu và tòa nhà xây dở trong thị trấn, đều nhờ cả vào tài nguyên nhà họ Thích.
Thích Dĩ Lạo cau mày: "Chỉ hai chữ này?"
Giao Bạch: "..."
"Phải báo ân, Tiểu Bạch." Thích Dĩ Lạo khép bàn tay lại, giữ đầu ngón tay của chàng trai trong lòng bàn tay.
Giao Bạch trợn trắng mắt. Báo, chờ tôi khỏe lại rồi báo, đã ghi vào cuốn sổ nhỏ, sẽ không thiếu nợ anh đâu. Ngoại trừ tiền bốn chai rượu kia.
Giao Bạch thở ra, mặt nạ dưỡng khí bị bao phủ bởi một lớp sương trắng. Trái tim cậu duy trì rất khó khăn, số lượng ống dẫn tê cả da đầu đã giữ lại sự sống của cậu.
"Bùa hộ mệnh..."
Giao Bạch còn chưa viết xong chữ, cũng không kêu lên, chỉ thầm đọc trong lòng, thì đỉnh đầu đã vang lên âm thanh: "Bùa hộ mệnh ở thư phòng. Đã đổi thiết bị theo dõi mới, dây cũng thay, chờ em trở về tự đeo lên."
Không mất là tốt rồi. Giao Bạch nhắm hai mắt.
Đầu ngón tay đặt trong lòng bàn tay Thích Dĩ Lạo vô thức cuộn mình mấy lần, nắm hờ ngón trỏ của hắn.
.
Gần nửa tháng sau, Giao Bạch được tháo mặt nạ dưỡng khí, thở bình thường và có thể nói chuyện được một lúc. Tinh thần của cậu tốt hơn mới bắt đầu kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ.
Vừa kiểm tra, khá lắm, độ sinh động của bạn tốt thứ năm vượt trên 50.
"Trợ thủ nhỏ, chuyện hân hoan phấn khởi như thế mà sao cậu không nhắc nhở gì cả?!"
[Đã nhắc nhở, nhưng ý thức của người chơi ngủ say, không phản ứng.]
"Không phải tụt xuống là được, cậu cũng biết mà, tôi đây máu chó một muôi nối tiếp một muôi, không thể theo dõi cập nhật tài khoản mọi lúc được... Ha ha ha ha, ngày tháng tốt đẹp của tôi sắp tới rồi!"
Giao Bạch không khỏi phá ra cười trong lòng. Cậu thật sự chưa bao giờ ngờ rằng trong số bốn người bạn tốt còn lại, người đầu tiên phá mốc 50 chính là Sầm Cảnh Mạt.
Thế mà lại là Sầm Cảnh Mạt!!!
Con tra(1) mập trong ruộng dưa, hắn, tự công lược bản thân rồi.
(1) Tra 猹: loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết "Cố Hương" là đêm trăng ra phá dưa hấu, lông da trơn như mỡ. Có người từng hỏi Chương Y Bình, bạn thân của Lỗ Tấn, thì được câu trả lời là con tra có lẽ là một loại lửng.
Đáng yêu ghê.
Mẹ kiếp, nếu tất cả bạn tốt trong danh sách đều ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao.
Hiển nhiên là không thể, cũng không dám mơ thế.
Bởi vậy, phong cách không đợi Giao Bạch đi xử lý mình đã chuẩn bị vào nhóm của Sầm Cảnh Mạt càng nổi bật vẻ thanh lệ thoát tục. Độ sinh động của hắn nhảy vọt qua 50 cũng không sinh ra bất cứ thứ gì khác, chỉ là hứng thú.
Điều này không kỳ quái, vị trí nam hai của Sầm công tử có được nhờ sự tò mò.
Một thái tử gia gàn dở, tương lai khiến ngoại giới nghe tiếng đã sợ mất mật, lại thích ăn dưa của nhóm đối thủ, ăn một cách say sưa ngon lành.
"Bảo vật thơ ấu" và ký ức lúc đó của Sầm Cảnh Mạt đều là "Không".
Mảng khối thứ ba, trong "Thành tựu thanh niên" có một loạt album ảnh, tất cả đều là ảnh của Lễ Giác. Trong căn biệt thự sống chung với Thẩm Nhi An, cậu ta ăn cơm, uống nước, ngẩn người, quét dọn vệ sinh, nâng áo sơ mi của Thẩm Nhi An với sắc mặt si mê, buồn bã cắt nhành hoa... Đa phần là chụp trộm, mùi vị thám tử tư.
Ngoài album ảnh thì còn có ghi âm.
Mở đầu mỗi đoạn ghi âm đều là tiếng cười của Sầm Cảnh Mạt, hắn cười thoải mái, sung sướng, phấn khởi.
Cuối đoạn ghi âm cũng giống nhau.
—— tôi lại giành được thời gian ở chung với Tiểu Lễ Giác từ Thẩm Nhi An.
Giao Bạch thổn thức. Khi đu truyện tranh, cậu đã cảm thấy Sầm Cảnh Mạt yêu Lễ Giác, yêu cái tình yêu chấp nhất bệnh hoạn của Lễ Giác dành cho Thẩm Nhi An.
Bốn người bạn đầu tiến vào nhóm đều có trung niên cùng tuổi già, Sầm Cảnh Mạt thì không, hắn chết ở tuổi thanh niên. Vì vậy, hai mảng khối cuối cùng là "Không" .
Tuy nhiên,
Phòng thế giới của Sầm Cảnh Mạt có thứ mà bốn người kia không có.
Đó là một chiếc bảng đen nhỏ, trang trí giống báo tường mẫu giáo, tràn ngập tính trẻ con hồn nhiên, ở giữa có một tiêu đề.
—— muốn nói với mình của kiếp sau ——
1: Gặp được Tiểu Lễ Giác – người yêu của tôi, trước Thẩm Nhi An. Tôi muốn mình và em có một cuộc gặp gỡ không tính kế.
1
2: Không đấu với Thẩm Nhi An, không có gì quan trọng hơn Tiểu Lễ Giác.
3: Khi cơ hội đến trước mặt, tôi phải lập tức buông bỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Sầm, buông bỏ quyền thế và vinh quang, dẫn em đi.
Ba điều, đều liên quan tới Lễ Giác.
Xem ra đấu với Thẩm Nhi An lâu như vậy, cuối cùng Sầm Cảnh Mạt rốt cuộc đã triệt để tỉnh ngộ.
Bảng đen nhỏ bỗng nhiên trượt xuống, xuất hiện một mặt bảng mới.
Trên bảng là hình thức một hỏi một đáp.
Hỏi: Sầm Cảnh Mạt, kiếp sau và lặp lại kiếp này, bạn chọn cái nào?
Đáp: Tôi chọn cái thứ hai.
Bảng đen nhỏ biến mất, phòng thế giới biến thành một vùng biển sâu.
Trên mặt biển xuất hiện một hàng chữ tạo thành từ những giọt nước, tám chữ —— nếu có thể làm lại cuộc đời.
Một con sóng lớn ập đến, mọi thứ đều biến mất.
Nhìn đến đây, sắc mặt Giao Bạch rất bình tĩnh, cậu cũng không ngớ ngẩn. Sau khi lời cầu nguyện lúc lâm chung của Chương Chẩm xuất hiện, cậu đã nổi lòng nghi ngờ, dự định chờ một nửa số người đều xảy ra tình huống này rồi nói tiếp.
Lúc này đã được một nửa, đã có thể xác định.
Đây là...
"Vòng tuần hoàn thứ hai(2)." Giao Bạch lẩm bẩm. Bởi trước đó đã cảm nhận được manh mối nên hiện tại cậu chẳng hề kích động, cũng không muốn chửi bới, thản nhiên tiếp nhận... Cái con khỉ.
(2) Ở đây tác giả sử dụng từ 周目, là thuật ngữ tiếng Trung trong lĩnh vực trò chơi điện tử, hiểu đơn giản là số lần bạn chơi một trò chơi thông quan. 一周目 là bắt đầu chơi một trò chơi từ trạng thái ban đầu mà không lưu trữ lịch sử, lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi. Sau khi qua cửa vòng đầu tiên thì bắt đầu các vòng chơi kế tiếp thứ hai thứ ba từ đầu, nhưng sẽ có những thay đổi nhỏ nhất định, ví dụ như độ khó tăng lên, phần thưởng ẩn, tùy chọn cốt truyện phụ, nhận đạo cụ đặc biệt, v.v.
Ngoại trừ Lễ Giác lúc sắp chết chỉ chờ mong kiếp sau, những kẻ khác toàn là lặp lại lần nữa.
Trở về ban đầu ấy mà, thiết lập cũ. Là một fan mê truyện tranh lâu năm, không phải Giao Bạch chưa từng đọc loại truyện tranh đó, cậu hiểu rõ kịch bản xúi quẩy có liên quan.
Dựa theo lệ thường, suy nghĩ cuối cùng của ba người còn lại, Thích Dĩ Lạo, Úc Lĩnh, Thẩm Nhi An khi rời khỏi thế giới này, chắc chắn cũng là nó.
Tất cả mọi người không có ký ức của vòng thứ nhất. Có người bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng với hiệu ứng cánh bướm do biến số là cậu mang đến, họ vẫn giẫm lên vết xe đổ, mà có người có thể nhận được cuộc sống mới lần nữa.
Còn mình thì sao?
Không đúng, là Vương Sơ Thu, cũng không đúng, chính là mình, vậy mình thì sao, mình được triệu hoán tới đây bởi người ở vòng lặp thứ hai ư?
Giao Bạch tự phủ định mình, không đúng, không đúng không đúng. Cậu vốn dĩ phải đến chiến trường hai mươi người, là do một sai lầm xảy ra trong quá trình dịch chuyển tức thời nên cậu mới tới thế giới này, trói buộc với Vương Sơ Thu.
Thế tức là, Vương Sơ Thu triệu hoán mình? Cậu ta cũng muốn làm lại?
Luôn cảm thấy còn có một khả năng bị cậu bỏ sót.
Dùng một câu để hình dung hiện tượng này, đó là: Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Nói một cách thông tục, đạo lý này gọi là, càng muốn nắm bắt nhiều thứ thì càng bỏ lỡ nhiều thứ.
Giao Bạch đau đầu, cậu liếc nhìn ảnh đại diện trống rỗng của mình một lúc lâu trước khi quay đi. Giao Bạch sẽ không tìm trợ thủ nhỏ tìm hiểu chuyện của vòng lặp thứ hai, điều này rõ ràng là không thăm dò được.
Thông thường, như hình thức vượt cửa ải kiểu này, chỉ cần người chơi hoàn thành phó bản là sẽ nhận được một tiết lộ lớn. Trợ thủ nhỏ sẽ chủ động lảm nhảm với cậu một đống chuyện.
Vậy thì đi hoàn thành thôi.
Chỉ còn ba người bạn tốt chưa vào nhóm, không thiếu chút thời gian này.
Giao Bạch tặc lưỡi, phòng thế giới của bạn bè là kết cục của bọn họ trong nguyên tác, nguyện vọng lúc chết là nếu có thể làm lại cuộc đời, hướng đi này thực ra có thể nói là rất rõ ràng.
Năm ngoái khi nhìn thấy câu kia trong phòng thế giới của người bạn tốt đầu tiên, cậu đã có suy đoán, nhưng cậu tự nhủ không thể qua loa, để xem xem thế nào. Năm nay xuất hiện người thứ hai, thứ ba, thứ tư, thế là đủ rồi.
"Vòng tuần hoàn thứ hai à..." Giao Bạch nghĩ đến một số người có kết cục không thay đổi, hoặc thay đổi rất ít so với trong sách gốc. Cậu sẽ không cảm thấy đáng buồn thay họ, chỉ có thể nói, giang sơn dễ đổi, nhưng chó không đổi được bản tính ăn phân, đáng đời.
Giao Bạch tiến vào nhóm "Cả đời khó quên", nhìn thấy ảnh đại diện của Tề Tử Chí không có hoa trắng, cậu ha ha cười lạnh.
Chó già thế mà lại dùng chuyện "Tề thiểu năng mắc lừa bị giết" để thăm dò cậu, xem cậu có thương tâm hay không, có khó chịu hay không.
Lúc ở phòng tối nhỏ, cậu sắp chết nên không kiểm tra tài khoản, nếu không đã có thể đọc Tam Tự Kinh ngay tại chỗ, ở trong lòng. Còn ngoài miệng thì không có khí lực mắng ra.
.
Giao Bạch điềm tĩnh nằm trên giường bệnh. Cậu hỏi trợ thủ nhỏ, người bạn tốt thứ năm của cậu đột phá cửa ải 50 vào thời điểm nào.
Trợ thủ nhỏ đáp là khi người bạn tốt thứ năm biết chuyện cậu rơi xuống tầng và Thẩm Nhi An lao tới.
Giao Bạch câm nín.
Được rồi, không cần xử lý Sầm Cảnh Mạt, mà Sầm Cảnh Mạt sẽ tự xử lý bản thân.
Vì mối quan hệ như thiên địch giữa Sầm Cảnh Mạt và Thẩm Nhi An, vận mệnh đã định bọn họ ắt sẽ đối đầu nhau. Vậy với tư cách là bạn thân của Thẩm Nhi An, cậu có thể không có công dụng gì chắc? Không thể.
Nói sau đi.
Lúc Sầm Cảnh Mạt xử lý cậu, hẳn cậu có thể chiếm đóng độ sinh động của Úc Lĩnh, giống cái cách cậu bắt được độ sinh động của Lễ Giác và Chương Chẩm trong lần tới gian phòng tối nhỏ đó.
Nhân vật trong vòng tròn này luôn liên quan đến nhau.
Phòng bệnh đơn, Giao Bạch chẳng có một ai để trò chuyện. Cậu liếc khắp tất cả những dụng cụ lạnh băng trong tầm nhìn của mình mấy lần, khi con ngươi chuyển động mệt mỏi thì có người đến thăm cậu, là người mà cậu không ngờ tới.
"Cưng ơi, tôi lại tới nữa rồi đây." Khương Yên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, váy đỏ diêm dúa.
Giao Bạch sửng sốt: "Sao anh còn xách hành lý theo?"
"Tôi đến Tây Thành biểu diễn." Khương Yên đóng cửa phòng bệnh tiến vào, "Bên này có một quán bar thuê ban nhạc của tôi trong một tháng."
Giao Bạch tiện thể hỏi: "Nhiều tiền không?"
"Siêu nhiều." Khương Yên liếc mắt đưa tình.
Giao Bạch tạm tin.
Khương Yên để chiếc vali màu bạc sang một bên. Anh ta khom người nằm nhoài trên lan can giường bệnh, đưa mắt nhìn Giao Bạch chốc lát rồi thở dài nhàn nhạt: "Lần đầu tiên tới thăm cậu, cậu đang đeo máy thở, bị trói trên giường bệnh, đặt rất nhiều ống dạ dày ống nước tiểu gì đó, đầu sưng vù. Tôi thầm nghĩ đây là ai vậy, đây không phải là cục cưng nhà tôi đâu nhỉ?"
Nhớ lại tình cảnh đó, Khương Yên đang mỉm cười, song đôi mắt lại đỏ hoe. Anh ta mím cặp môi đỏ mọng oán trách: "Lần thứ hai tôi tới, cậu thần trí không tỉnh táo, đánh tôi."
Giao Bạch không dám tin, thật hay giả, cậu chẳng có chút ấn tượng nào.
"Chính xác trăm phần trăm." Độ cong bên môi Khương Yên thu lại, "Cả Chương Chẩm và Thích gia đều không kể cho cậu à?"
Giao Bạch lắc đầu, hoàn toàn không có.
Khương Yên không nói, song Giao Bạch đã hiểu. Khi ý thức cậu tỉnh táo là ở phòng mổ, sau đó hồi phục lại thì nghe thấy Chương Chẩm nói chuyện, không có ký ức phần ở giữa.
Có vẻ như trong khoảng thời gian đó, cậu đã phát điên. Cơ cấu cơ thể con người thật đúng là một bí ẩn kỳ diệu.
"Đã qua, đã qua rồi." Giao Bạch an ủi ngược lại Khương Yên.
Khương Yên nói lỡ miệng rất tự trách. Anh ta âm thầm xác nhận xem có phải Giao Bạch đang giả vờ mạnh mẽ hay không, xác nhận hồi lâu không nhìn ra dấu vết giả vờ. Khương Yên vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy hơi phức tạp.
Sở dĩ anh ta thấy Giao Bạch hợp ý và bị hấp dẫn, là vì bọn họ thuộc cùng một loại người. Nhưng đạo hạnh của anh ta kém một chút, vẫn sẽ quay đầu nhìn lại. Còn Giao Bạch lại luôn tiến về phía trước.
Khương Yên trở lại với dáng vẻ tùy ý vui vẻ thường ngày. Anh ta chỉ ngón tay vào một nơi, nói nơi ấy vốn có một đống máy bơm tiêm điện lớn, toàn là thuốc, đời này chưa từng thấy nhiều như vậy.
Thấy Giao Bạch thất thần, Khương Yên thò tay vào trong chăn, bóp cơ chân cho cậu, kỹ thuật thành thạo: "Việc gây mê toàn thân có thể ảnh hưởng đến trí nhớ. Cậu cảm thấy thế nào?"
Giao Bạch thoải mái rên khẽ: "Khỏe lắm."
Khương Yên nhìn vết sẹo trên trán Giao Bạch, kéo mở khóa túi đeo chéo, lấy ra một chiếc lọ tròn tròn màu xanh lam từ bên trong.
"Cậu dùng loại thuốc mỡ trị sẹo này đi." Khương Yên đặt thuốc mỡ lên trên hộc tủ rồi tiếp tục ấn bóp chân cậu, "Mặc dù không đắt bằng loại nhà họ Thích chuẩn bị cho cậu, nhưng dùng tốt lắm."
Khương Yên cười rạng rỡ: "Anh giai từng đích thân thể nghiệm đấy."
Giao Bạch nói cảm ơn anh ta.
Ông