Bye Bye - Tây Tây Đặc

Chương 95


trước sau


Lễ Giác trừng to đôi mắt vô tội, mắt ngấn nước long lanh, trong sáng đẹp đẽ mềm mại: "Kẻ thù nghĩa là gì?"

Giao Bạch ngồi im lặng một lúc: "Ba cộng năm bằng mấy?"

Lễ Giác bẻ ngón tay: "Sáu."

Giao Bạch trợn mắt trắng, được, biết rồi, không câm nữa, nhưng trí thông minh không tới bốn tuổi.

"Sao cậu lại ở đây?" Giao Bạch nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.

Giao Bạch có lý do để hoài nghi Sầm Cảnh Mạt biết Lễ Giác ở đây nên mới sắp xếp cậu tới.

Sầm Cảnh Mạt có lòng nghi ngờ nặng, rất âm hiểm, ai biết hắn đang có chủ ý gì.

"Bịt mắt trốn tìm." Lễ Giác cắn ngón tay xinh đẹp của mình, "Chú bảo tôi ẩn nấp cho kỹ, trời tối sẽ đến tìm tôi, mang kẹo hoa quả cho tôi."

Sắc mặt Giao Bạch trở nên quái lạ, Sầm Cảnh Mạt và Lễ Giác chênh lệch tuổi tác không lớn, vai vế anh trai, không đạt đến mức độ gọi chú, chẳng lẽ là play gì đó?

"Chú nào?" Giao Bạch hỏi.

Không hiểu sao Lễ Giác bỗng nhiên mút đầu ngón tay, bên môi tràn ra nướt bọt, đôi mắt trẻ thơ trong veo ban đầu trở nên dính sền sệt, gò má và cần cổ trắng nõn của cậu ta nhuốm màu hồng nhạt.

Giao Bạch còn chưa hiểu tình hình, thì đã bị bổ nhào lên.

Trên người có con sâu róm, uốn éo vặn vẹo, như thể sắp đẻ trứng đến nơi.

Giao Bạch đẩy sâu róm ra.

Lễ Giác bị đẩy ngã bệt dưới đất. Cậu ta bò qua, ôm lấy chân Giao Bạch, bờ môi mềm mại hôn lên.

Thanh âm ngọt ngào dính nhớp kéo dài không dứt, xen lẫn tiếng lẩm bẩm như "Khó chịu", "Nóng", "Cục cưng sắp chết", "Cục cưng muốn căng trướng".

Mắt cá chân Giao Bạch đau nhói, cậu định thần lại, đá một cước vào vai Lễ Giác: "Cút ngay!"

Lễ Giác vẫn muốn rướn tới, chiếc áo màu xanh hồng bị chính cậu ta túm kéo lộn xộn. Cậu ta vén vạt áo lên, vừa gãi vừa cào, không ngừng nói mình khó chịu, ngứa quá.

Mà những nơi cậu ta để hở ra ngoài toàn là dấu vết.

Tai Giao Bạch ù đi, cậu như thể nhìn thấy ngọn núi cốt truyện chia năm xẻ bảy, bụi đất bay lên lấp kín miệng cậu.

Đệt.

Thuộc tính của Sầm Cảnh Mạt là —— bệnh kiều thời xưa, cảm xúc thất thường, si tình, thuộc tính cố chấp là 95.

(1) Bệnh kiều: một dạng bệnh tâm lý, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng coi loại cảm tình này thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...

Trong truyện tranh, Sầm Cảnh Mạt không cưỡng ép Lễ Giác, tình cảm trân quý của hắn lấn át dục vọng nguyên thủy. Ngoài nắm tay, ôm, sờ mặt, Sầm Cảnh Mạt chỉ từng hôn lên trán Lễ Giác, hơn nữa đó còn là nụ hôn vụng trộm nhẹ như lông tơ.

Nhưng bây giờ,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Cảnh Mạt chạm vào Lễ Giác rồi!

Tính cách thiết lập của Sầm Cảnh Mạt sụp đổ rồi!

Sầm Cảnh Mạt... Hắn... Đã hóa ác!!!

Đây là mức độ túng dục điên cuồng tới cỡ nào, mới có thể gặm nhiều như vậy.

Giao Bạch nhìn dấu vết trên người Lễ Giác, đột nhiên nhận thấy có gì đó kỳ lạ, không đúng.

Má!

Đậu má!

Đây không phải do một người gặm cắn, dấu răng không giống nhau, có cái ngay ngắn, có cái lộn xộn.

Giao Bạch nghiêng người về phía trước, duỗi cổ về phía Lễ Giác đang chơi, bình tĩnh chỉ vào eo cậu ta: "Những thứ này là do ai làm?"

Ánh mắt Lễ Giác mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở phát ra tiếng ngâm nga ngắt quãng. Cậu ta đắm chìm trong thế giới của mình, như một đóa hoa đào đang thối nát.

Nghe Lễ Giác hết nức nở đến thở gấp, Giao Bạch xanh mặt với tay lấy ba lô, kéo khóa cầm ra một viên sô cô la, quơ quơ: "Cậu nói cho tôi biết, tôi cho cậu cái này, kẹo sô cô la."

"Là các chú các bác bọn họ, rất đông, ưm... Ngứa..." Lễ Giác ôm chân Giao Bạch, dán cả cơ thể mềm nhũn của mình lên, giống con cún con, không hiểu gì cả, chỉ có bản năng.

Các chú các bác, còn là bọn họ, rất đông? Đến bước nào rồi, chắc không phải là đã làm hết trình tự rồi đấy chứ? Giao Bạch run rẩy nổi da gà, túm Lễ Giác, kéo cạp quần cậu ta xuống.

Kiểm tra xong xuôi, Giao Bạch khẽ buông tay, trong đầu toàn là kết quả xác minh.

Hào quang nhân vật chính của Lễ Giác, đã rạn nứt.

Chân Giao Bạch có cảm giác ẩm ướt nhớp nháp, cậu nôn khan gọi điện cho Chương Chẩm ở bên ngoài: "Anh! Đi gọi Sầm Cảnh Mạt, nói là em muốn gặp anh ta!"

.

Một lát sau, Giao Bạch một mình gặp mặt Sầm Cảnh Mạt, nghe được lời giải thích của Sầm Cảnh Mạt.

Sầm Cảnh Mạt kể, trong một buổi tối vào mấy tháng trước, hắn tình cờ gặp Lễ Giác đang bị một nhóm tội phạm hành hạ tàn nhẫn, bèn bảo Úc Lĩnh ra mặt cứu đối phương.

Không biết thế nào, Lễ Giác làm hắn động lòng trắc ẩn, được hắn dẫn về nhà họ Sầm chữa trị. Sau khi chung sống được một quãng thời gian, hắn cảm thấy cậu ta là một đứa trẻ rất tốt.

Nghe vậy, Giao Bạch không biến sắc, Sầm Cảnh Mạt còn chưa biết hình ảnh hắn ôm Lễ Giác đã bị chụp lại, chuyện hắn khôi phục ký ức vòng tuần hoàn đầu tiên đã bại lộ trước mặt kẻ ngoại lai là cậu.

Sầm Cảnh Mạt mặc áo ngủ bằng lụa, đuôi tóc màu trắng sau gáy cọ vào cổ áo. Hắn ném mồi cá giữa các ngón tay vào bể cá, chậm chạp mãi không nói tiếp.

Giao Bạch đứng trong phòng: "Sau đó thì sao?"

"Chú hai của tôi không đấu lại tôi, bèn đối phó với Tiểu Giác vừa khôi phục dây thanh quản. Thuốc của cậu ấy bị động tay động chân." Mày mắt nho nhã yếu ớt của Sầm Cảnh Mạt bị bao phủ bởi huyết khí, "Bởi chuyện này, trí thông minh của Tiểu Giác bị suy giảm, còn mắc phải chứng nghiện về mặt kia."

Thông qua phản ứng của Lễ Giác, Giao Bạch đã đoán được, người có loại thiết lập vai chính kiểu này đều ở bên nam chính, hoặc là nhiều nam chính, dẫu thế nào cũng sẽ không đến lượt chú bác người qua đường Giáp Ất Bính không tên không họ gì.

Hào quang nhân vật chính của Lễ Giác thật sự...

"Trong lúc Tiểu Giác điều trị chứng nghiện, tôi có việc quan trọng cần giải quyết, nên đã không trông chừng cậu ấy." Sầm Cảnh Mạt dựa trên chiếc giường nhỏ, hắn ho khan đến mức môi đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, như bị người khác cắt mạnh yết hầu, suýt nữa chết đi, "Từng người xung quanh tôi bị cậu ấy mê hoặc, gà bay chó chạy. Khi tôi phát hiện ra thì đã quá muộn, chứng nghiện của cậu ấy đã không thể khống chế được nữa."

Giao Bạch lùi lại vài bước, tránh xa Sầm Cảnh Mạt u ám một khoảng.

Sầm Cảnh Mạt hẳn là nam ba, Thích Dĩ Lạo đi chệch khỏi cốt truyện, hắn mới thay thế thành nam hai.

Nhưng tình yêu của Sầm Cảnh Mạt dành cho Lễ Giác là thật, cuối cùng cũng bởi vì tưởng niệm cậu ta mà trúng ám toán, chết ở trường cũ của cậu ta.

Sau khi có ký ức, Sầm Cảnh Mạt đợi cơ hội có được Lễ Giác, ôm cậu ta với ánh mắt phức tạp hơn.

Tuy nhiên, Lễ Giác dây dưa với rất nhiều người, cũng không biết Sầm Cảnh Mạt đã dính bao nhiêu máu, trải qua những cảm xúc thăng trầm thế nào trong hơn hai tháng này. Tình cảm, tâm thái cùng với chấp niệm của hắn có lẽ đã có thay đổi.

Giữa vai chính công thụ của "Gãy Cánh" có sợi dây xích cố chấp, lôi kéo lẫn nhau.

Ảnh đại diện của Lễ Giác là sự cố chấp của cậu ta với Thẩm Nhi An, nó mờ đi, chứng tỏ độ cố chấp của chính cậu ta đã giảm xuống, dây xích sắp đứt. Điều này không phải là do một mình cậu ta có thể tạo thành, phải là các nhân vật trọng yếu của tuyến chính đều đang thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện chính mới được.

Đầu tiên có Thẩm Nhi An buông bỏ sự chấp nhất máu chó sau khi Giao Bạch va vào khung cửa. Sau đó có Lễ Giác trở thành vật hy sinh khi Sầm Cảnh Mạt tranh đoạt quyền lực, dính phải chứng nghiện X, lúc phát tác bị những người qua đường khác ngoài vai chính công giải cứu, phát sinh mối quan hệ hỗn loạn với những người qua đường. Kế tiếp chính là Sầm Cảnh Mạt khôi phục ký ức, muốn tránh thoát khỏi phương hướng kết cục của vòng tuần hoàn đầu tiên.

Kết quả từ sự tổng hợp ba bên.

Giao Bạch sắp xếp xong manh mối: "Anh cứ cho cá ăn đi, tôi đi trước đây."

"Cậu Giao," Sầm Cảnh Mạt duỗi những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của mình vào chiếc túi trên băng ghế, cầm lấy một miếng thức ăn cho cá, bẻ nát rồi ném vào bể, "Tôi đã nghe kể về quá khứ giữa Tiểu Giác và cậu. Cậu ấy hồ đồ, bị ma quỷ ám ảnh, bị người khác lợi dụng. Ông trời đã để cậu ấy gieo gió gặt bão, nhận được trừng phạt nghiêm trọng, có thể bỏ qua không?"

Giao Bạch kéo môi: "Được."

Cậu quay người bước ra ngoài, độ cong bên môi biến mất.

Từ trước đó, khi biết Sầm Cảnh Mạt khôi phục trí nhớ, cậu thậm chí còn mong đối phương nhanh chóng thực hiện lời hứa ở vòng tuần hoàn đầu tiên, nhảy ra khỏi vòng quyền lực, sống thật tốt với người hắn cầu mà không được.

Chữa trị cũng có thể ra nước ngoài, cơ hội đã đến trước mặt hắn, nhưng hắn lại ở lại nhà họ Sầm.

Nếu tối hôm ấy Sầm Cảnh Mạt dẫn Lễ Giác đi luôn, thì chú hai của hắn nào còn có cơ hội ra tay với Lễ Giác chứ.

Giao Bạch không ngừng bước chân vượt qua ngưỡng cửa. Ở vòng tuần hoàn đầu tiên, Sầm Cảnh Mạt sắp đặt tiếp cận Lễ Giác vì hiếu kỳ, sau đó đấu rất lâu với Thẩm Nhi An, đấu thua, trước khi chết hoàn toàn tỉnh ngộ.

Lần này hắn còn chưa đấu với Thẩm Nhi An, cũng không chết, rất có thể là hắn chưa rút ra bài học, vẫn cảm thấy mình nắm giữ tương lai nên có phần thắng.

Đương nhiên không thể loại trừ những khả năng khác.

Biết đâu Sầm Cảnh Mạt không rời đi, không phải vì hắn luyến tiếc mọi thứ của nhà họ Sầm, không phải vì nhằm đối phó em họ Thẩm Nhi An của hắn, mà là có mưu đồ khác.

.

Tối hôm ấy, nhà họ Sầm chiêu đãi khách khứa bằng một vũ hội sang trọng, lúc đang náo nhiệt thì bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ.


Lễ Giác biến mất.

Giao Bạch kéo Chương Chẩm đã uống thuốc đi trên bờ cát, họ đứng phía trước trong đám người, xung quanh cực kỳ ồn ào, tiếng sóng biển hòa lẫn tiếng bàn luận vỗ vào màng nhĩ từng đợt nối tiếp nhau.

Con thuyền bồng bềnh giữa làn sóng như một bóng ma, Lễ Giác được Chử Đông Sán ôm lấy, toàn thân ướt sũng. Cậu ta ngoái đầu nhìn vào bờ, đối diện với một trong số nhiều ánh mắt đang hướng về mình.

Bắt gặp cái nhìn tự giễu của Lễ Giác, Giao Bạch bỗng hiểu ra. Lễ Giác giả ngu, cậu ta biết mình nát rồi, muốn thoát khỏi tình thế này nên lén lút liên lạc Chử Đông Sán, vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt.

Sầm Cảnh Mạt thì sao?

Tầm mắt không ngừng quét quanh của Giao Bạch dừng lại ở một hướng.

Sầm Cảnh Mạt đang ở dưới gốc cây dừa cách đó không xa, hắn không buồn không vui, giống như một khán giả.

Rất hiển nhiên, đối với tình huống hiện tại, Sầm Cảnh Mạt biết hết, là hắn mắt nhắm mắt mở, để Chử Đông Sán "cưỡng ép" mang đi mối tình đầu kiếp trước của mình.

Có lẽ hắn sợ một ngày nào đó mình sẽ mất kiểm soát và giết Lễ Giác, người không còn sạch sẽ thuần khiết, không còn chỉ sống chết vì Thẩm Nhi An, cũng không còn bị Thẩm Nhi An kim ốc tàng kiều.

Không thể yêu thương tha thiết chân thành như vòng tuần hoàn đầu tiên, rồi lại không thể chủ động buông tay, chỉ đành "bị buộc" từ bỏ.

Giao Bạch đón gió biển dõi theo chiếc thuyền kia đi xa. Rất nhiều fan "Gãy Cánh" đều cho rằng, đối với Sầm Cảnh Mạt, Thẩm Nhi An mới là tình yêu đích thực. Thẩm Nhi An cố chấp với cái gì thì hắn yêu cái đó.

Nhưng nhắc mới nhớ, không còn cô dâu, vậy ngày mai...

"Tiểu thư, cô từ từ đã!"

Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Giao Bạch thuận theo tiếng kêu nhìn lại, cậu trông thấy một cô gái, cô đang túm váy trắng chạy về phía Sầm Cảnh Mạt, như thiên sứ đi nhầm vào nhân gian nhào về phía tín ngưỡng của mình.

Vương Ngọc?

Ôi má, Vương Ngọc không phải Lễ Giác giác, mà chính là Vương Ngọc?!

Bên trái vang lên tiếng báo cáo của Thích Hoài: "Thông gia."

Giao Bạch nhìn anh ta: "Vương Ngọc có thân phận gì?"

"Nếu tôi không

điều tra sai, cô ấy là con ngoài giá thú của một nhân vật lớn thuộc giới chính trị lúc tuổi già." Thích Hoài lướt điện thoại, màn hình chiếu sáng hắt lên khuôn mặt trẻ trung khôn khéo của anh ta, "Một khi nhà họ Sầm thiết lập mối quan hệ với giới chính trị, đà phát triển của Sầm Cảnh Mạt sẽ gấp mấy lần hiện tại."

"..." Giao Bạch nhìn cô gái theo sau Sầm Cảnh Mạt, khóe miệng giật giật. Thời điểm có thông tin về Lễ Giác mặt đồ loli, Sầm Cảnh Mạt không thừa nhận cậu ta chính là Sầm phu nhân tương lai.

Chắc chắn Sầm Cảnh Mạt cố ý, làm ông đây nhầm.

Lễ Giác đã rời sân khấu, thế nhà họ Sầm chuẩn bị cuộc chiến lớn như vậy là để dành cho ai, hẳn không đến nỗi là nhằm cung cấp cơ hội cho Chử Đông Sán đấy nhé?

Giao Bạch nhảy lên lưng Chương Chẩm khiến cơ bắp toàn thân anh căng cứng: "Đi thôi đi thôi, đừng xem nữa."

Chương Chẩm vô thức buông tay cầm súng, xốc Giao Bạch lên, quay ngược trở về.

Đi được một quãng, Chương Chẩm ngoái đầu lại, đôi mắt hoa đào nổi tia máu gắt gao trừng biển sâu, như đang trừng kẻ thù giết cha.

"Nếu năm ấy anh không xông lên cứu cậu ta khi bắt gặp cậu ta bị xe tông, cậu ta hẳn đã chết tại chỗ." Cơ mặt Chương Chẩm banh chặt và co giật mấy lần.

"Nghĩ cái này không có ý nghĩa gì." Giao Bạch nằm nhoài trên cơ lưng chứa đầy sức mạnh của anh, "Cuộc đời trở lại giây phút ấy, anh vẫn sẽ làm ra hành động tương tự thôi."

Chương Chẩm muốn phản bác, nhưng cổ họng nghẹn lại, hồi lâu sau mới bật ra một câu: "Cậu ta nợ em, anh muốn đòi lại thay em."

"Thế để em nói cho anh chuyện này, em vốn là người có thù báo thù, sau đó ghi nhớ nhiều thù hận hơn, em phát hiện cái nào cũng rất lao lực. Em bèn thử bỏ xuống, anh đoán xem kết quả thế nào? Em cảm giác đường sinh mệnh của mình kéo dài ra." Giao Bạch vỗ vai Chương Chẩm, "Anh, đừng mãi tập trung vào những thứ không quan trọng, hãy tập trung vào những việc quan trọng ấy, nếu không thì còn sức đâu nữa."

Dứt câu, Giao Bạch liếc xéo Thích Hoài: "Thư ký Thích, anh nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có chữ à?"

Chương Chẩm vèo một cái định thần lại, hung ác nhìn chằm chằm Thích Hoài, quản tốt đôi mắt của cậu, em ấy là mợ đằng ngoại của cậu đấy!

Thích Hoài: "..."

"Trở về đánh bài đi, chơi thật, để em thử vận may của em." Giao Bạch vẫn tay đầy phấn khởi, "Mau lên mau lên."

Chương Chẩm cõng cậu lao vào đám đông, xuyên qua, chạy vừa nhanh vừa vững.

Giao Bạch nhìn lại biển rộng cuồn cuộn bọt nước.

Hào quang nhân vật chính đang phai nhạt, Lễ Giác và nam phụ của cậu ta không nhất định có thể thuận lợi lên bờ.

Kể cả nếu có thể bình an lên bờ, khi mất đi ánh hào quang của nhân vật chính và còn mắc phải loại bệnh nghiện kia, kết cục của Lễ Giác cũng chỉ như vậy.

.

Đêm nay thời gian trôi qua cực kỳ chậm rãi, có rất nhiều chuyện.

Không lâu sau khi Lễ Giác rời đi, một ngôi sao nổi tiếng đã lật xe, lật kiểu gì đây, cô ta là bạn gái sếp lớn của công ty mình, nhưng lại cặp kè chàng trai có lượng fan đông đảo, tươi non mơn mởn của công ty đối thủ.

Em trai của đại minh tinh cũng nằm trong số khách mời, cậu ta là sinh viên đại học tới cùng giáo sư nghệ thuật.

Giáo sư là một trong số tình cũ của đại minh tinh.

Thế là thành một mớ hỗn độn. Bất kỳ vai phụ nào trong truyện tranh đều đẫm máu chó.

Giao Bạch đánh bài giữa chừng thì đi ra hóng trò vui. Chủ yếu cậu chú ý đến em trai của đại minh tinh, người kia chính là thư ký của Thẩm Nhi An, nam năm của Lễ Giác, bây giờ còn chưa tới Thẩm thị nhậm chức.

Chà chà.

Vẻ đùa cợt hiện rõ trong mắt Giao Bạch, đó là sự bội phục đối với cốt truyện gốc, cậu cảm thán vô cùng, chỉ thiếu gặm hạt dưa.

"Bạch Bạch, Úc Lĩnh không ở trên đảo." Chương Chẩm tiến lại gần hơn, nói cho Giao Bạch nghe tin tình báo mà anh vừa tra được, "Anh ta đã trốn khỏi nhà họ Sầm cách đây không lâu."

Giao Bạch: "..." Vậy chẳng phải cậu đi chuyến này uổng công sao?

Không đến nỗi đó, kiên nhẫn chút nào, chưa biết chừng tình tiết phía sau có thể bẻ lái cua ngoặt vòng vèo mười tám lần, kéo được đến Úc Lĩnh hoặc Thẩm Nhi An đấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giao Bạch tiếp tục nhìn thư ký tương lai của Thẩm Nhi An. Người nhà họ Sầm lại đây nói: "Cậu Giao, thái tử gia mời cậu tới chỗ ngài ấy uống trà."

.

Nói là trà, nhưng đến nơi phát hiện ra là rượu.

Sầm Cảnh Mạt đã uống trước, hắn vẫn mặc bộ đồ ngủ kia, trên vạt áo dính vết cát mịn và nước biển, hắn thế này khác xa với sự kiêu ngạo cao quý thường ngày.

Giao Bạch liếc nhìn chai rượu rỗng trên bàn, tên họ Sầm này có bệnh tim mà còn uống rượu, uống dữ như vậy, không phải là muốn chết đấy chứ?

"Đến đây ngồi đi, cậu Giao." Sầm Cảnh Mạt vẫy tay, đôi môi đầy đặn ướt rượu.

Giao Bạch đi tới ngồi xuống.

Chương Chẩm và Thích Hoài đều đứng sau cậu.

"Biết đánh cờ không?" Đuôi mắt xếch của Sầm Cảnh Mạt rất đỏ, như đang rỉ máu, không biết là do rượu hay là do nguyên nhân gì.

"Không biết." Giao Bạch đáp. Đánh cờ xem như là kỹ năng làm màu cao cấp trong truyện tranh máu chó, cậu không thành thạo.

Sầm Cảnh Mạt nhìn sang hai người đằng sau cậu.

Chương Chẩm đang nhắn tin với các anh em canh giữ ở viện nghiên cứu khoa học, Thích Hoài đẩy kính: "Hiểu sơ sơ."

Bàn cờ được bày ra.

Mới đi một phần ba ván cờ, Sầm Cảnh Mạt đã khó thở, cổ họng thắt lại, lên cơn đau tim.

"Thuốc..." Sầm Cảnh Mạt túm lấy phần áo ở tim ngã vào xuống giường, hắn thở dốc nặng nề từng hơi, đau đớn vặn vẹo ngũ quan, "Thuốc, giúp tôi lấy... Thuốc..."

Hộp thuốc ở bên cạnh, nửa người Sầm Cảnh Mạt bị tê liệt, không dậy nổi.

Trước mắt Giao Bạch chợt lóe hình ảnh Lễ Giác lấy thuốc cho Sầm Cảnh Mạt trong truyện tranh. Khi phản ứng lại, cậu đã chuẩn xác mở ra tầng thứ tư của hòm thuốc, lấy ra một lọ thuốc ở ô thứ ba từ trái sang.

Trong giây phút ấy, lông tơ khắp người Giao Bạch dựng đứng hết lên, đây là một kế, cậu đã bị bại lộ.

Giao Bạch cầm lọ thuốc quay đầu, Sầm Cảnh Mạt trên giường nhỏ hổn hển như thể sắp tắt thở. Đôi mắt dài hẹp đỏ ửng của hắn khép hờ, ánh sáng chảy ra từ đáy mắt khóa chặt lấy Giao Bạch.

Sầm Cảnh Mạt đang dùng ánh mắt hỏi Giao Bạch: Tại sao cậu biết thuốc của tôi được đặt ở nơi đó?

Trên lưng Giao Bạch chảy mồ hôi lạnh, cậu rũ mắt, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ. Sau khi Sầm Cảnh Mạt có ký ức của vòng tuần hoàn đầu tiên, góc nhìn thay đổi, nhìn nhiều sẽ tìm ra điểm bất đồng.

Sầm Cảnh Mạt tìm tới Giao Bạch, cho rằng bọn họ là đồng loại, song trong khoảng thời gian này lại bị hắn phát hiện điểm khác biệt.

Là những điểm nào thì Giao Bạch có thể suy đoán ra. Một, năm ngoái Sầm Cảnh Mạt và Úc Lĩnh thương lượng điều kiện, cậu có thể ra nước ngoài, nhưng cậu lại phải về Nam Thành về nhà họ Thẩm, tự mình lao vào hố lửa, sau đó lại trốn thoát, dường như hiểu rõ mấy người họ Thẩm.

Hai: Phản ứng của cậu lúc Chử Đông Sán đưa Lễ Giác đi tối nay.

Ba: Cậu bắt gặp thư ký của Thẩm Nhi An, và không có gì bất ngờ, biểu cảm lúc đó đã bị Sầm Cảnh Mạt trộm nhìn thấy.

Tiếp đó có bốn.

Sầm Cảnh Mạt dùng chính bệnh tim của mình làm mồi nhử.

Đám cưới này tập hợp tất cả những người trên đỉnh Kim Tự Tháp của giới thượng lưu trong nước, tổ chức hoành tráng phô trương như vậy là nhằm câu con cá là cậu.

Sầm Cảnh Mạt muốn xem thử xem, cậu còn quen biết ai trong giới thượng lưu nữa.

Nếu một người nhớ lại kiếp trước của mình, những gì anh ta biết rõ sẽ chỉ liên quan đến mối quan hệ xã hội tương ứng.

Nguyên chủ của bộ thân thể này chỉ là một món đồ chơi, chết sớm như vậy, sao có khả năng tiếp xúc đến tầng cao nhất của vòng xã giao, còn nắm rõ cuộc sống của mấy người đó như lòng bàn tay được?

Sầm Cảnh Mạt có bệnh đa nghi, hầu hết mọi người đều không biết vị trí của những loại thuốc hắn để trong hộp, ngoài hắn thì cũng chỉ có Lễ Giác biết

Đó là bước đầu tiên Sầm Cảnh Mạt trao tín nhiệm cho Lễ Giác.

Không nên lấy cái thứ thuốc chết tiệt này, chuyện then chốt sẽ bị bại lộ mất. Móng tay Giao Bạch cào lên lọ thuốc, một vỏ bọc khác của cậu lỏng ra rồi, sắp lộ.

Mẹ kiếp, làm sao bây giờ, mau nghĩ biện pháp đối phó, cậu không thể để lộ thân phận thật của mình được.

"Bạch Bạch?" Chương Chẩm gọi cậu.

Giao Bạch ném lọ thuốc cho Sầm Cảnh Mạt, nếu vị gia này chết, họ sẽ không thể sống sót rời khỏi đảo nhỏ.

Sầm Cảnh Mạt uống thuốc vào, hòa hoãn một lúc. Hắn chậm rãi rời khỏi giường, đi chân trần về phía Giao Bạch, ngón tay túm mái tóc bạc ẩm ướt rối bù.

"Cậu Giao..."

Thân hình gầy gò cao lớn của Sầm Cảnh Mạt hơi lắc lư, ở độ cong đó, hơi thở của hắn mơ hồ sượt qua tai Giao Bạch, để lại một câu,

"Cậu là ai vậy?"
1



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện