Bye Bye - Tây Tây Đặc

Chương 97


trước sau


Hôn lễ được tổ chức ở một lễ đường trong nhà, dùng hoa tươi hai màu trắng hồng làm chủ. Trước thảm đỏ có cổng vòm làm bằng hoa.

Mỗi chi tiết nhỏ khắp toàn bộ hội trường đều tràn đầy phong cách thiếu nữ.

Các khách mời lục tục có mặt, có vài tiểu thư quý cô đang cười nói nghị luận, rằng nữ chủ nhân nhà họ Sầm thực sự rất may mắn, thái tử gia cưng chiều cô thật.

Thân phận và gia cảnh của cô dâu cũng là điều được quan khách quan tâm. Sự giàu có của nhà họ Sầm là thứ không thể tính được, không cần thông gia với bất kỳ một nhà nào trong giới kinh doanh.

Cô dâu cũng sẽ không phải minh tinh nhà nghệ thuật trong ngành điện ảnh nghệ thuật, những người vai vế thấp kém vô danh làm sao tiến vào cửa lớn nhà họ Sầm được.

Dân chúng bình thường càng không thể. Cô bé lọ lem chỉ tồn tại trong truyện cổ tích.

Mọi người suy luận một phen, vậy chỉ còn lại giới chính trị. Bọn họ tìm tòi, họ Vương, không có kết quả phù hợp.

Xem ra là con gái ngoài giá thú.

Nhưng điều đó không ngăn cản nhà họ Sầm chọn lựa cô, kết minh với gia tộc sau lưng cô.

Các khách mời đều đang quan sát người bên nhà gái. Đáng tiếc họ không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào.

Người nhà gái đến không đông, đều là họ hàng của mẹ cô, các nhân vật lớn bên cha cô không hề xuất hiện, rất không thích hợp.

Giao Bạch nằm sấp trước bàn, chống cằm lên mặt bàn, hai tay bấm điện thoại chơi game.

"Bạch Bạch, thời tiết thay đổi rồi, buổi trưa chúng ta trở về đi." Chương Chẩm đi xuyên qua mấy cái bàn tới, trầm giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Dạ." Giao Bạch vừa đáp xong, nhân vật trong game đã ngỏm củ tỏi. Cậu đưa di động cho Chương Chẩm, "Anh, anh chơi giúp em với."

Tầm mắt Chương Chẩm chuyển từ khuôn mặt Giao Bạch sang điện thoại, anh chơi rất mất tập trung.

Tối hôm qua anh và Thích Hoài canh gác ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, một vài vị giám đốc tới, còn trùng hợp đều có quan hệ hợp tác lâu dài với nhà họ Thích. Họ quen Chương Chẩm, trực tiếp kéo anh đi tán gẫu.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Suy nghĩ của Chương Chẩm chạy lung tung rồi lại quay lại, anh nhẫn nhịn chịu đựng, cơ bắp nổi rõ trên lưng đều căng cứng đau nhức. Ngay khi anh định hất bỏ Thích Hoài đang ngăn cản mình, một cước đạp mở cửa phòng, thì cánh cửa được mở từ bên trong, em trai anh an toàn bước ra.

Tuy nhiên, anh cứ cảm giác là lạ chỗ nào. Cảm giác kia đã dừng trong lòng anh cả buổi sáng, không diễn tả được điểm không thích hợp.

"Đánh đi chứ, nắm đấm sắp rơi vào mặt anh rồi, đánh mau!"

Bên tai vang lên tiếng Giao Bạch thúc giục, Chương Chẩm hoàn hồn, anh thao tác rối loạn một trận, đã thua.

Giao Bạch ai oán nhìn anh.

"Để anh kiếm điểm tích lũy của em về." Chương Chẩm bắt đầu chơi lần thứ hai, không phân tâm nữa.

Giao Bạch nằm úp sấp xem Chương Chẩm chơi. Cậu mặc sơ mi dài tay, cổ tay cài cúc, nói là bị cảm nhưng thực tế là để che chắn băng gạc ở cổ tay.

Tối qua lúc Sầm Cảnh Mạt sắp khóc, Giao Bạch không chịu được mà mở mắt ra giả bộ mới tỉnh. Cậu bối rối nhìn Sầm Cảnh Mạt, hỏi: Đây là đâu?

Sầm Cảnh Mạt đáp một câu: Tôi cũng trúng tà.

Sau đó là một phen giải thích và xin lỗi hổ thẹn, băng bó vết thương, ngâm thuốc tắm tẩy sạch mùi máu tanh, thay quần áo.

Sự việc lật sang trang.

Mặc dù mặt ngoài là như thế.

Giao Bạch quay đầu sang hướng khác, lọt vào tầm mắt là những ông trùm giàu có và nổi tiếng trong các lĩnh vực khác nhau, phảng phất trong hơi thở của cậu vẫn có mùi máu chó. Nếu không phải là Sầm Cảnh Mạt đã tiến vào nhóm rồi, con mẹ nó tuyệt đối sẽ trình diễn phòng tối nhỏ lần nữa.

Bệnh kiều và cuồng bạo lực kẻ nào cũng có điểm xúi quẩy chết tiệt riêng, song họ có một điểm giống nhau, đều là kẻ điên.

Thật sự phải cảm ơn thiết lập nhân vật ban đầu của Sầm Cảnh Mạt —— hiếu kỳ, rung động, cố chấp trước câu chuyện của người khác.

Ăn dưa vượt qua 50.

Sau khi khôi phục trí nhớ thì vào nhóm.

"Xin chào, cậu Bạch."

Bên cạnh vang lên giọng nam trẻ trung câu nệ, Giao Bạch phờ phạc nhướng mi, nhìn người lạ đẹp trai.

Chương Chẩm vừa chơi game vừa ghé sát tai Giao Bạch giới thiệu danh tính người tới, anh nói đối phương là con trai út của một đối tác lâu năm với Thích thị.


Hóa ra là tiểu công tử à. Giao Bạch lười biếng chào hỏi: "Chào anh."

Anh chàng đẹp trai mặc bộ lễ phục màu trắng, thắt nơ đen dưới cổ áo sơ mi, ăn mặc rất trịnh trọng, chẳng khác gì chú rể. Anh ta đỏ mặt tía tai bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.

Giao Bạch nghe xong mới biết, người nọ là fan của cậu.

Đúng, không sai, cậu là thần tượng.

Anh chàng đẹp trai ấp úng hồi lâu rồi đưa ra một lá thư mời được thiết kế lộng lẫy. Anh ta nói mình sẽ có một buổi biểu diễn violin vào trung hạ tuần tháng Bảy, hy vọng thần tượng có thể tới.

Giao Bạch liếc thư mời: "Chỉ một tấm à? Nếu đi thì tôi nhất định phải dẫn theo bạn trai của tôi, một tấm không đủ."

Anh chàng đẹp trai hơi sửng sốt: "Vẫn, vẫn còn nhiều lắm."

"Tôi không mang theo bên mình." Anh ta xấu hổ mím môi, "Nếu không cậu trao đổi phương thức liên lạc với tôi đi, khi trở về, tôi sẽ gửi thư mời cho cậu."

Không đợi Giao Bạch đáp lại, trai đẹp đã vội vàng nói: "Tôi biết cậu và chủ tịch Thích rất yêu thương nhau, tôi không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn, buổi công diễn đầu tiên của mình có thể... Tay tôi bị thương, vốn đã bỏ cuộc, tôi cảm thấy mình không còn hy vọng, cả đời cứ như vậy, tôi nhìn cậu..."

Giao Bạch không nghe tiếp mà báo ra wechat của mình luôn. Thanh âm nói năng lộn xộn của anh đẹp trai đột ngột im bặt.

"Thêm đi." Giao Bạch mất kiên nhẫn.

Trai đẹp

bỗng nhiên nhanh trí, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn thêm wechat. Anh ta vừa đạt được mục đích liền không dám nán lại lâu hơn, thức thời rời đi.

Cảm nhận được ánh mắt của Chương Chẩm, Giao Bạch liếc sang, chậm rãi hỏi: "Thắng ạ?"

Chương Chẩm chột dạ không cho Giao Bạch xem thảm trạng thất bại trên điện thoại, cũng không lại cân nhắc bốn chữ "Rất yêu thương nhau" nữa.

.

Khách mời trong lễ đường đang chờ đám cưới bắt đầu, nhân viên làm công tác xác nhận cuối cùng, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu đang giao lưu với mọi người, thỉnh thoảng nhìn màn hình lớn lát nữa sẽ chiếu một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nhưng không thấy chú rể đâu cả.

Giao Bạch không rảnh rỗi suy xét tâm trạng hôm nay của Sầm Cảnh Mạt. Nhóm ngôi sao điện ảnh và những người nổi tiếng khác, không quen thân, xem qua tin đồn ăn qua dưa, từng lộ mặt trong truyện tranh, ai nấy đều đến chỗ cậu lòng vòng một lần, cảm giác về hình thức rất mạnh.

Danh hiệu Thích phu nhân tương lai gắn trên đỉnh đầu Giao Bạch, hình tượng của cậu rất tích cực, nhờ ảnh hưởng của bài báo thành tựu cá nhân.

Đó cũng là một trong số rất nhiều sắp xếp của Thích Dĩ Lạo.

Nghĩ lắm như vậy, nghĩ xa như vậy, tổn hại tinh thần biết bao. Vốn dĩ tuổi thọ đã ngắn rồi, haiz.

Giao Bạch lấy một ít thức ăn từ đĩa trái cây trên bàn, cắn vài miếng xong hết rồi đứng dậy, vận động tay chân, ngồi lâu thì xương cụt sẽ khó chịu.

"Cậu Bạch, ăn đào không?" Không biết Thích Hoài kiếm đâu ra quả đào, to bằng nửa bàn tay, sắc đỏ hồng.

Giao Bạch nhận lấy cắn xuống, chua tới nỗi mặt cậu nhăn nhó.

Một chiếc khăn giấy được đưa tới trước mắt cậu, cậu liếc người cháu họ xa của Thích Dĩ Lạo, thay vì nhổ luôn miếng đào chua loét ê răng trong miệng ra, cậu nhận lấy tờ giấy, tự mình làm.

Ánh mắt Thích Hoài đảo qua quả đào trên tay trái Giao Bạch, con ngươi sau tròng kính híp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Quả đào này không phải là để cho người ăn." Giao Bạch nhổ ra cùi đào rồi mà vẫn cảm thấy chua, uống mấy hớp trà lớn mới thấy đỡ hơn.

Bầu không khí khác thường bắt đầu lan tràn trong lễ đường, người nhà họ Sầm rất vội vã.

Giao Bạch quan sát chốc lát, lông mày khẽ nhảy, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Sầm Cảnh Mạt muốn hủy hôn?

"Thắng rồi." Chương Chẩm bên cạnh nắm chặt tay không chút hình tượng.

Giao Bạch đến gần, gác cánh tay phải lên vai anh: "Lợi hại ghê, nhìn điểm tích lũy của anh này."

"Anh của em không giỏi thứ khác, chứ đánh đấm là số một." Trong đôi mắt hoa đào của Chương Chẩm hàm chứa một tia cười đắc ý, "Để anh chơi cho em hai ván nữa."

Anh vừa dứt lời, điện thoại của anh rung lên.

Thích Hoài: Ra đây, có lời muốn nói.

Chương Chẩm nhìn về phía Thích Hoài, ánh mắt của anh vô cùng rõ ràng, không hề giấu giếm. Giao Bạch phát hiện rất dễ dàng.

"Sao vậy?" Giao Bạch liếc, "Hai người các anh đang làm cái gì ngay trước mặt em thế?"

Thích Hoài cho Chương Chẩm một ánh mắt: Ngu ngốc.

Gương mặt không hề có sức sát thương cũng không tương xứng với thể trạng vũ lực của Chương Chẩm lộ vẻ tức giận. Anh kéo ghế tựa đứng dậy, cơ bắp cánh tay phình to.

"Anh, anh làm gì đấy, ngồi xuống." Giao Bạch giật Chương Chẩm, "Anh!"

Bên trái lễ đường, Dịch Triệt đang ở cùng với thân thích nhà họ Sầm. Mỗi khi có người đến bắt chuyện với anh mà không rõ mục đích, Sầm Dục đều sẽ chặn lại thay anh. Anh muốn nói mình hoàn toàn có thể tự ứng phó, nhưng mong muốn bảo vệ anh của Sầm Dục quá mạnh mẽ, anh từ chối sẽ khiến cô đau lòng.

Dịch Triệt bóc quả óc chó cho Sầm Dục, đột nhiên khựng lại.

Giữa tiếng huyên náo xen lẫn một tiếng "Anh", nghe không rõ ràng, rất mơ hồ, song anh lại vô thức tránh né các tạp âm, thu chữ kia vào trong tai.

Dịch Triệt tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Anh quay đầu ra sau, nhìn thấy một thanh niên xa lạ nằm trên lưng một người đàn ông xa lạ.

Thanh niên rũ mắt xuống, nói gì đó với người đàn ông, không giấu được vẻ thân mật.

Không hiểu sao trái tim Dịch Triệt đau nhói, anh bàng hoàng nhìn.

Nửa quả óc chó trong tay bị anh vô thức bóp chặt, lớp vỏ cứng nứt ra đâm rách lòng bàn tay. Anh đứng dậy, không khống chế được bước chân mà đi về hướng đó.
1



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện