Sáng sớm, Thích Dĩ Lạo ngồi trước bàn ăn phòng khách, ăn phần bữa sáng của mình. Trên chiếc đĩa đối diện còn sót lại một ít thức ăn thừa, cạnh chiếc cốc là di động bị đứa trẻ bỏ quên.
Thích Dĩ Lạo ăn vài miếng trái cây, nhướng mi quét mắt nhìn móc khóa trên điện thoại.
Một lát sau, hắn lại liếc một cái, nuốt xuống miếng bít tết trong miệng rồi gọi điện: "A Chẩm."
"Ôi." Chương Chẩm vẫn nằm trên giường, chưa dậy, nói chính xác hơn là anh không ngủ mấy, nhọc lòng lo nghĩ. Anh vừa sợ anh ba không kìm được mà chiến đấu bằng thân thể thương tổn bệnh tật, vừa sợ vết thương cũ ở xương cụt của em trai mình tái phát, hoặc là nhớ lại trải nghiệm tối tăm gây trầm cảm, hai người kinh động đội ngũ y tế của Đế Dạ lúc nửa đêm.
Trước cuộc gọi của anh ba, anh mới vừa kết thúc trò chuyện với em trai, thở phào nhẹ nhõm.
"Chiếc chìa khóa nhỏ trên điện thoại của em trai cậu từ đâu tới?" Thích Dĩ Lạo duỗi cánh tay về phía đối diện, với lấy di động của người thanh niên, dùng ngón trỏ móc lấy móc khóa lạnh lẽo, ngón giữa và ngón áp út hơi cong lại, gẩy gẩy chiếc chìa khóa nhỏ tinh xảo.
"Em không biết." Chương Chẩm vén chăn ngồi bên mép giường, "Em từng hỏi Bạch Bạch, nhưng em ấy không giải thích cho em, chỉ nói là rất quan trọng."
Thích Dĩ Lạo không hề biến sắc, quả nhiên không phải A Chẩm bỏ sót phần nội dung này, mà là không biết chuyện. Ngẫm lại cũng đúng, e rằng hai người bạn lâu năm cùng người thân của hắn cũng chẳng biết gì về việc đeo lồng kim loại.
Những điều thầm kín nhất, chỉ có thể chia sẻ với người thân thiết nhất.
Trong điện thoại truyền đến giọng Chương Chẩm: "Bạch Bạch không có vali hay thứ gì phải mở khóa, bình thường em ấy rất thích sờ chiếc chìa khóa bé, thỉnh thoảng vân vê trong tay. Em hoài nghi đó là thứ anh ba tặng em ấy, bí mật nhỏ của các anh. Ngoài anh ra, em cũng không nghĩ ra còn có đồ của ai có thể khiến em ấy coi trọng như vậy."
Đường vân giữa chân mày Thích Dĩ Lạo giãn ra: "Cúp đây."
Chìa khóa bé bị nắm giữa các ngón tay ma sát chốc lát rồi bị ném sang một bên. Hắn ung dung chậm rãi ăn xong bữa sáng, sau đó dặn dò thuộc hạ đem điện thoại đến Đại học Y.
.
Hơn bốn giờ chiều, đã năm mươi tiếng kể từ khi Thích Dĩ Lạo tỉnh dậy ở viện nghiên cứu khoa học, hắn bồn chồn nóng nảy, không hề có khí độ mà ném giấy tờ.
Không biết là do cà vạt buộc quá chặt hay trái tim đột ngột trống rỗng, cảm giác hoảng hốt không ngừng gia tăng, hoặc là bóng mờ trong tâm trí giống như một nồi nước sôi, hắn ngồi trong văn phòng lại khó có thể tĩnh tâm.
Thích Dĩ Lạo đan hai tay chống bên môi, hàm răng chốc chốc cọ cắn khớp xương ngón trỏ tay trái. Hắn hơi rũ mi, trong mắt toát vẻ bức bối không kiên nhẫn.
Ghế văn phòng bị xoay về hướng cửa sổ sát đất, Thích Dĩ Lạo thả đôi chân dài vắt chéo xuống, đôi giày da công sở sáng bóng rơi trên đất. Hắn đứng dậy, vươn người kéo giãn thân thể cao to cường tráng, năm ngón tay với khớp xương rõ ràng đè lên cà vạt, kéo trái kéo phải nới lỏng nó.
Mức độ trói buộc giảm bớt, yết hầu được giải phóng, có thể nuốt bình thường.
Nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Thích Dĩ Lạo nhìn nước mưa đọng trên cửa sổ sát đất, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên. Hắn nhớ tới hình xăm trên mắt cá chân của người thanh niên, con đom đóm như thể bay đến võng mạc của hắn.
Về hình xăm, hắn có thể thăm dò A Chẩm hoặc những người xung quanh khác, nhưng khả năng nhận được đáp án không lớn.
Vậy không bằng trực tiếp tìm người trong cuộc.
Sắc mặt Thích Dĩ Lạo bỗng trở nên kỳ lạ, hắn mơ hồ nhận ra, suy nghĩ ban nãy của mình rất giống như cuối cùng đã mượn được một cái cớ để bấm gọi dãy số trên điện thoại.
Thằng nhóc non choẹt trẻ trung nhiệt huyết mới biết yêu, muốn làm gì thì làm, sẽ không cần tự tìm lý do cho một cuộc điện thoại hoặc hẹn gặp gỡ. Chỉ có trai tân lớn tuổi được ăn mặn mới thế này, rõ ràng là vượt khỏi tầm kiểm soát, sức nhẫn nại gần như cạn kiệt, trong lòng tràn đầy tình dục muốn phá khóa, nhưng vẫn phải đắn đo thể diện và tôn nghiêm.
Thích Dĩ Lạo tuyệt đối không thừa nhận mình là người sau. Ban ngày hắn mở mấy cuộc họp, nghe các cấp dưới báo cáo tiến độ, xử lý không ít giấy tờ, không hề chậm trễ trong công việc.
Mặc dù nụ hôn tối qua rất tuyệt, nhưng mùi vị cứ quyện vào môi lưỡi hắn, không dứt ra được.
Bản thân sau khi mất trí nhớ cũng biết hôn trộm, kỹ năng này vẫn chưa biến mất theo ký ức.
Còn là hôn mắt cá chân, đầu lưỡi liếm láp từng tấc một.
—— kiềm chế nửa đời, cấm dục nửa đời, rồi trở thành tên biến thái dành riêng cho một người.
Thích Dĩ Lạo vừa kéo tới số điện thoại của Giao Bạch thì bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, hắn lập tức thoát khỏi giao diện.
Cuối cùng hắn cảm thấy mình như yêu đương vụng trộm, sắc mặt tối sầm lại, lớn tiếng nói: "Tiến vào."
Thích Hoài bưng ly cà phê đến trước bàn làm việc, anh ta nhạy bén nhận thấy hơi thở của chủ tịch không ổn định. Trên thực tế trong nửa ngày sau khi được phục chức, mỗi lần đến văn phòng, anh ta đều phát hiện những thay đổi trên người chủ tịch. Chủ tịch lúc này thậm chí còn cáu kỉnh và nóng nảy hơn lần trước anh ta gặp.
Thời gian bão đổ bộ ngày càng gần kề, bầu trời càng trở nên tối tăm hơn, nhưng khi mưa tạnh hẳn, mọi việc sẽ ổn thôi.
Chủ tịch hồi phục rồi, người thanh niên kia sẽ vui lắm.
Thích Hoài lui ra.
Thích Dĩ Lạo nhấp một ngụm cà phê, đầu ngón tay bấm số gọi đi, sau đó có thông báo không người bắt máy.
Vị đắng trong miệng làm sắc mặt hắn u ám, hắn không gọi lại nữa.
.
Trong lúc họp, Thích Dĩ Lạo thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại tư nhân của mình. Hắn cũng không giấu giấu giếm giếm, mà thoải mái công khai thể hiện sự lơ đễnh và bực bội của mình với thuộc hạ.
Các giám đốc điều hành cấp cao ở cả hai phía của bàn hội nghị đều làm như mắt mù.
Mọi người không biết chủ tịch có trí nhớ bốn năm không tỉnh lại cùng hắn, hiện vẫn đang say giấc nồng. Họ quy kết sự khác thường và không ổn định của hắn cho việc tình cảm xảy ra vấn đề.
Cậu Bạch trẻ tuổi tốt tính, là sinh viên một trường danh giá ở Tây Thành, sở hữu gia tài bạc triệu, còn chủ tịch...
Mọi người lo lắng thay chủ tịch.
Chủ tịch từ ông chủ biến thành nhân viên, nếu người yêu nhỏ còn bỏ chạy, thì thật là làm người nghe đau lòng, người nhìn rơi lệ.
Thích Dĩ Lạo chống đầu, điện thoại lẳng lặng nằm trước bàn hắn.
Tiếng rung thình lình xuất hiện.
Trong phòng họp rộng lớn dâng lên chút xáo động nhỏ.
Tuy nhiên, điện thoại đổ chuông không phải của Thích Dĩ Lạo mà là một quản lý cấp cao. Ông vội vội vàng vàng bấm tắt: "Xin, xin lỗi, chủ tịch, vợ tôi đang ở cữ. Cô ấy mắc bệnh trầm cảm nhẹ, nên tôi bật điện thoại cả ngày, vừa nãy tôi quên chỉnh điện thoại..."
"Đi ra ngoài." Thích Dĩ Lạo gật đầu, "Hai phút sau quay về."
Quản lý lên tiếng, vội vàng bước ra khỏi phòng họp, đứng ở hành lang trả lời cuộc gọi của vợ.
Thức ăn cho chó được nhét vào khe cửa.
1
Cấp trên cấp dưới trong phòng họp, tập thể im lặng.
.
Mở một cuộc họp kéo dài chưa đầy nửa tiếng, Thích Dĩ Lạo đã đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Từ đầu đến chân hắn vẫn nghiêm cẩn gọn gàng, khí chất điềm tĩnh tao nhã, những nếp nhăn nơi khóe mắt rất ôn hòa nhưng lại tạo cho con người ta ảo giác cực kỳ bạo ngược.
Thích Đại đi tới cửa phòng nghỉ, kính cẩn nói: "Thích gia, phía Lan Mặc Phủ nói với tôi, cô Tiểu Linh lén lút chạy tới nghĩa trang ở sân sau, bị doạ ngất xỉu."
Trên ghế mát xa, Thích Dĩ Lạo khẽ động mí mắt, giữa chân mày tràn ngập khói mù: "Làm sao còn chưa đưa đi?"
Áp suất thấp kinh khủng ập đến, sau lưng Thích Đại ẩm ướt, gã nuốt nước bọt: "Hôm qua ngài nói muốn đưa người đi, nhưng vẫn chưa nói là đưa đi đâu, chúng tôi không dám tự quyết định đuổi người."
Sau một khoảng thời gian yên ắng khó tả, ghế mát xa truyền đến tiếng vang khẽ. Thích Dĩ Lạo đứng dậy với khớp xương toàn thân ê ẩm đau nhức, bình tĩnh vững vàng cất bước đi ra ngoài.
Thích Đại ở cửa hơi lùi lại, gã ngửi được mùi máu tanh từ trên người Thích gia, sau đó nhìn khí sắc Thích gia, lòng gã thắt lại.
Đang định nhắn tin cầu viện cậu Bạch, Thích Đại bỗng phát hiện người đằng trước dừng lại hơi nghiêng đầu. Gã cả kinh lật đật đút điện thoại vào trong túi.
Xem ra Thích gia không muốn để cậu Bạch biết tình trạng sức khỏe của mình.
.
Thích Dĩ Lạo tới viện nghiên cứu khoa học một chuyến, hơn mười giờ tối qua hắn tự mình bàn giao công việc cho các nghiên cứu viên, bây giờ đến xem mức độ hoàn thành.
Các nghiên cứu viên ai nấy đều có quầng thâm dưới mắt, lôi thôi lếch thếch, vô cùng tiều tụy. Họ đã làm việc với cường độ cao suốt mười tiếng đồng hồ liên tục không nghỉ ngơi.
Thích Dĩ Lạo dịu giọng nói: "Đã vất vả rồi."
Nhóm nghiên cứu viên vội vàng đáp không vất vả. Họ nhận được thù lao ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, thực hiện nghiên cứu mình thích, dụng cụ vật liệu đều là hàng đầu, chỉ mệt mỏi, nhưng cuộc sống đâu thể vẹn cả đôi đường.
"Chủ tịch, đây là loại thuốc ngài muốn." Tổ trưởng đeo găng tay cầm ra hai bình thuốc nhỏ, bên trong chứa chất lỏng trong suốt.
Thích Dĩ Lạo cúi đầu cởi khuy măng sét.
Tổ trưởng và một số nghiên cứu viên liếc nhau, đôi mắt đỏ ngầu của họ phủ đầy nghiêm nghị và căng thẳng.
Một tiếng vang nhỏ thu hút sự chú ý của họ, họ nhìn thấy hai chiếc khuy măng sét được đặt trên bàn, ánh sáng phản chiếu khiến họ hoa mắt.
Cạnh bàn truyền đến giọng nói bình thản: "Tiêm vào đi."
Không ai lên tiếng.
Thích Dĩ Lạo xắn ống tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay, nhướng mày: "Hửm?"
Tổ trưởng thận trọng nói: "Chủ tịch, thời gian quá gấp, thử nghiệm lâm sàng còn chưa đầy đủ, chúng tôi chỉ có thể ước tính sơ bộ thời gian hiệu quả của thuốc là từ ba mươi sáu đến bốn mươi tám giờ."
"Sau khi thuốc hết tác dụng, phản ứng phụ... Cũng không có khái niệm cụ thể." Âm lượng nửa câu sau của ông càng lúc càng nhỏ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Loại thuốc mà chủ tịch yêu cầu hơi giống morphine, có thể làm tê liệt cơn đau trong cơ thể và tâm trí trong thời gian ngắn, giữ tinh thần ở trạng thái tràn đầy năng lượng, song thành phần của nó không gây nghiện. Đó là ưu điểm.
Khuyết điểm là, sau khi thuốc hết tác dụng, những cơn đau bị tê liệt đó sẽ quay trở lại gấp bội.
"Chủ tịch, ngài có muốn suy nghĩ thêm một chút không?" Tổ trưởng liều mạng dò hỏi. Viện trưởng Thích ngấm ngầm động tay động chân trên người chủ tịch, đây đã là sự thật, xem xét từ góc độ sức khỏe của chủ tịch, không thích hợp chống cự.
Giấc mơ thường xuyên gặp kia chợt lướt qua tâm trí Thích Dĩ Lạo. Sự dẫn dắt không thể giải thích giống đã được định sẵn kia làm hắn chán ghét. Cùng với dược nhân biến dị mà bản năng của hắn muốn ăn, cái gọi là thuốc giải, nơi an lòng, hai loại cảm xúc hư hư thực thực luân phiên nhắc nhở cắn xé linh hồn và thần trí hắn.
Hắn mím chặt bờ môi chẳng chút hồng hào, mở điện thoại ra, bấm vào xem album, tìm phần được mã hóa, kéo đến một bức ảnh hình xăm ở mắt cá chân. Hắn không biểu cảm ngắm nó chốc lát, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài bao bọc mùi rỉ sắt.
Giây kế tiếp, Thích Dĩ Lạo nhấn tắt điện thoại.
"Tiêm vào cho tôi."
.
Sẩm tối, Thích Dĩ Lạo xuất hiện trước mặt viện trưởng Thích, giơ tay nhấc chân rất dễ dàng.
Trên đầu viện trưởng Thích đã có thêm rất nhiều tóc bạc. Nhìn thấy bộ dạng thoát khỏi tra tấn của Thích Dĩ Lạo, chị lập tức tỏ ra kích động quỷ dị.
Thích Dĩ Lạo hiện tại còn gần hai mươi tiếng mới kết thúc thời kỳ phát triển. Theo phân tích số liệu của chị, mặc dù hắn ổn định hơn nhiều so với lúc vừa tỉnh dậy, nhưng sẽ không thể có trạng thái này.
Chỉ có một khả năng, hắn đã uống thuốc giải do chị chế tạo, hắn chạm vào Tiểu Linh rồi!
Viện trưởng Thích kinh ngạc nhìn em trai, chị cười ha hả.
Chính là như vậy, nên là như vậy.
Em trai của chị giống những người đàn ông họ Thích kia, đều bị "bản năng" điều khiển, bị nó nô dịch suốt đời, cho đến chết.
Thiên tài họ Thích đều thành người điên.
Không có ngoại lệ.
Viện trưởng Thích cười ngặt nghẽo đến mức hụt hơi, thay đổi vẻ đoan trang hà khắc thường ngày, rất chật vật. Đời này chị chưa từng yêu thích ai, người chồng được chị chọn lựa thông qua các mục dữ liệu thống kê. Chị không hiểu tình cảm bình thường, các dữ liệu của chị đã tiêu hao hết tâm huyết, nhưng lại bỏ sót một điều —— em trai chị bị khống chế ràng buộc vì hoàn cảnh trưởng thành, phương diện tự kiểm soát bản thân khác hẳn người thường. Một khi đã buông thả dục vọng và nhận chủ, hắn sẽ không thay đổi chủ nhân, mọi thứ đều do người nọ chi phối.
Em trai chị đầu tiên là bối rối và bị ảnh hưởng bởi nội dung trong video giám sát, sau đó bị kích thích trước cảnh tượng trên đường phố bên Đại học Y hôm qua, cộng với tác động của một lượng lớn rượu vào buổi tối, sức phản kháng của hắn kể từ khi thức dậy đã vọt đến điểm giới hạn, trực tiếp thoát khỏi "bản năng" chị cho hắn, ôm lấy "nhận thức" của hắn.
Cường độ hai bên lôi kéo quá lớn, khiến trạng thái đang dần ổn định của hắn sụp đổ. Cả ngày hôm nay hắn đều ở trong tình thế có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hắn chịu đựng không khuất phục trước sự chỉ dẫn trong đầu, mà lựa chọn một con đường khác.
Trên cánh tay của hắn có thêm một lỗ kim.
Không khí trong phòng rất vẩn đục, Thích Dĩ Lạo lạnh lùng nhìn một trong số ít người thân còn lại của mình. Hắn ý thức rõ ràng về tình trạng của mình còn hơn cả nhà nghiên cứu và dữ liệu, sự khao khát đang kéo cổ hắn, trói chặt tay chân hắn, bắt hắn bước trên con đường sống giả dối.
Nếu hắn trở thành một người giống cha mình, chẳng phải sự dạy dỗ của mẹ hắn, sự kiên trì suốt bao năm của hắn và niềm tin tưởng