Thông báo chính thức nói bùi tai lắm, gì mà nhân vật chính, gì mà sức sống, toàn lời hào nhoáng trống rỗng, bây giờ phải vượt qua cảnh "sinh ly tử biệt" này thế nào đây?
Trong mười phút đếm ngược, Giao Bạch vươn hai tay ôm lấy đầu Thích Dĩ Lạo vùi ở hõm vai cậu, luồn những ngón tay lạnh lẽo vào mái tóc đen của hắn, vuốt mấy lần như vuốt ve chú cún bự.
Em phải đi rồi.
Giao Bạch cúi đầu, bờ môi khô ráo áp lên cằm Thích Dĩ Lạo cọ xát. Cậu thầm nói trong lòng, nhưng em sẽ trở về.
Em chắc chắn sẽ trở về!
Giao Bạch hôn nhẹ lên nốt ruồi son trên mũi Thích Dĩ Lạo, lúc lùi lại, đuôi mắt cậu đỏ ửng như bị lửa thiêu bỏng.
Chờ em nhé.
Giao Bạch gỡ bàn tay lớn đặt trên eo cậu của Thích Dĩ Lạo ra, chống giường ngồi dậy, chăn đắp rơi xuống bụng cậu, lộ ra nửa thân trên phủ đầy dấu vết. Cậu khép sát áo ngủ rộng lỏng lẻo, sau đó lại cởi nó ra, đi chân trần xuống giường.
Tối qua quá điên cuồng, quần áo bẩn hết, không cách nào mặc được nữa.
Giao Bạch bước vào phòng để quần áo của Thích Dĩ Lạo, mắt đảo qua thấy toàn là trang phục công sở, nhưng có sắc trắng nhỏ trông rất nổi bật giữa những gam màu tối. Cậu lấy ra chiếc áo sơ mi trắng bằng phẳng khoác lên, cài từng cúc một, rồi nhanh chóng cầm một cái quần của Thích Dĩ Lạo mặc vào.
Tay áo dài, che khuất ngón tay ngày càng lạnh lẽo, ống quần dài kéo lê trên sàn nhà, phát ra tiếng ma sát khẽ khàng.
Giao Bạch bước ra khỏi phòng thay đồ, tháo chiếc bùa hộ mệnh trên cổ ra, đặt nó trong lòng Thích Dĩ Lạo.
Ai biết được sau khi cậu ngủ say, bùa hộ mệnh chứa đựng rất nhiều kỷ niệm giữa cậu và Thích Dĩ Lạo sẽ bị xử lý thế nào, không bằng lưu lại, tránh khả năng bị phá hủy, cũng có thể để Thích Dĩ Lạo có một điều tưởng nhớ.
Hơn nữa, đây là di vật của mẹ Thích Dĩ Lạo lưu lại cho hắn, chứa đựng hồi ức quý giá không gì thay thế được với hắn.
Giao Bạch cầm điện thoại của mình lên, tháo móc khóa có chiếc chìa khóa bé và mặt trang trí con mèo bên trên xuống, cuối cùng dứt khoát đặt cả chiếc di động bên gối.
Đã qua hai phút trong số mười phút đếm ngược tới lúc giả chết biến mất.
Giao Bạch nhìn Thích Dĩ Lạo vẫn đang giữ nguyên tư thế ôm ấp, aiz, cuối cùng cậu đã kết thúc thân phận công cụ hình người của mình, đắng hết ngọt đến, nhưng vị ngọt này được trộn lẫn với vụn thủy tinh vỡ. Tất cả là bởi cậu đi từ ghế khán giả lên sân khấu.
Nếu mấy năm qua từ đầu tới cuối cậu chỉ xem diễn, không nhập diễn, không có tình cảm với nhóm người giấy, thì bây giờ chính là thời khắc niềm mong đợi trong lòng cậu lúc đưa ra yêu cầu với trợ lý nhỏ năm ấy trở thành sự thật. Cậu sẽ rời đi rất tiêu sái, hoàn toàn nói "bye bye" với người và việc trong cái giới này.
Không có nếu như.
Thay đổi của mình được đúc kết từ trải nghiệm của mình.
Mình thản nhiên chấp nhận, đồng thời sẽ tích cực đối mặt với khởi đầu mới kế tiếp.
Giao Bạch mở cửa phòng ngủ.
.
Lòng phòng bị của Thích Dĩ Lạo khác hẳn với người thường, nhưng giờ lại chưa tỉnh dậy, không có khả năng do mệt mỏi kiệt sức cho lắm, mà giống như là thủ đoạn của trợ thủ nhỏ, hắn không thể tỉnh vào lúc này.
Khi đi thang máy xuống tầng, Giao Bạch đã xác nhận suy đoán của mình.
Toàn bộ Lan Mặc Phủ yên tĩnh như thể chỉ có một mình cậu là người sống, tất cả vệ sĩ đều chìm vào "giấc ngủ say".
Giao Bạch đi đến garage riêng của Thích Dĩ Lạo, đưa ra chiếc chìa khóa xe bị cậu siết trong tay. Cậu mở cửa ngồi vào, khởi động xe, mọi động tác trong suốt quá trình đều đâu vào đấy.
Xe chạy ra khỏi garage, dần dần bỏ tòa lâu đài cổ Lan Mặc Phủ dày nặng âm u lại đằng sau.
Ánh rạng đông rọi lên kính, dính vào võng mạc của Giao Bạch. Cậu không nhớ nổi đây đã là lần thứ mấy nhìn thấy ánh sáng này, lần nào cũng là tín hiệu của sự sống.
Lần này cũng tương tự.
Đằng sau cái chết chính là cuộc sống mới.
Chỉ còn lại bốn phút đồng hồ trước khi chết giả biến mất, Giao Bạch lấy bao thuốc lá và bật lửa của Thích Dĩ Lạo ra. Cậu lắc bao thuốc lá mấy lần, các điếu thuốc bên trong trồi lên, một điếu trong số đó rơi vào giữa hai hàm răng của cậu.
Giao Bạch châm thuốc lá, một tay chống bên cửa kính xe đã mở hoàn toàn, tay kia cầm vô-lăng. Làn gió sáng ngày thu ập vào mặt vào người cậu, điếu thuốc bên miệng chợt sáng chợt tắt, tàn thuốc bị gió thổi bay loạn.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường núi.
Chỉ cho mười phút chuẩn bị giả chết biến mất.
Mười phút, có thể làm gì?
Thực ra Giao Bạch không quá muốn bày nhiều trò như vậy, cậu chỉ muốn tiếp tục nằm trong vòng tay của Thích Dĩ Lạo, đợi đếm ngược về "0". Nhưng cậu không thể làm thế, cậu không muốn thứ đầu tiên mà Thích Dĩ Lạo nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy là thi thể của cậu.
Từ nhỏ Thích Dĩ Lạo đã học "kiềm chế", khắc ghi tận xương tủy, tự giam cầm bản thân mấy năm nay, sống như lão hòa thượng, tối hôm qua mới bắt đầu thử nếm mùi khói lửa nhân gian. Nếu người yêu của hắn chết rồi, hắn sẽ tưởng là bị bản thân hại chết, là bi kịch do hắn gây ra.
Giao Bạch không thể chết trên giường của Thích Dĩ Lạo, chết ở một nơi nào đó trong Lan Mặc Phủ cũng không được.
Điều này sẽ khiến Thích Dĩ Lạo có nhà mà không dám về.
Vì vậy Giao Bạch lái xe ra ngoài, cậu muốn gắng hết sức giảm thiểu tối đa mức độ suy sụp của Thích Dĩ Lạo, còn cả Chương Chẩm, Khương Yên... Cậu cũng cân nhắc đến những người khác được cậu thừa nhận.
Cậu muốn tìm cho mình một nơi chốn tử vong, cũng là nơi của sự tái sinh.
Vốn định kết thúc bằng một vụ tai nạn giao thông, vẽ lên cái gọi là dấu chấm tròn, có đầu có cuối, song Giao Bạch sợ mình sẽ mắc lỗi trong quá trình điều khiển, làm vụ tai nạn trở nên nghiêm trọng, dáng vẻ khi chết của cậu sẽ rất thảm khốc, những người càng quan tâm đến cậu nhìn thấy sẽ càng đau khổ hơn.
Không thể sử dụng tai nạn giao thông.
Giao Bạch dừng xe bên bờ sông dưới chân núi, gọi trợ thủ nhỏ: "Không có quy định về cách giả chết biến mất, tôi có thể chọn chứ?"
"Trợ thủ nhỏ, tôi biết cậu vẫn còn ở đây."
"Tôi muốn đột tử."
"Hãy để tôi đột tử, ngay nơi này, trong xe."
"Nếu không được, vậy thì tự sát đi, uống thuốc ngủ, cố gắng hoàn chỉnh nhất có thể."
Lời tạm biệt không thể tiết lộ, ám chỉ không thể lưu, sẽ bị xóa bỏ, Giao Bạch đã làm hết những gì có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Cậu không biết một năm sau khi mình "chết" sẽ ra sao.
Cậu thậm chí không biết, liệu cách thức kết thúc và đích đến do mình lựa chọn có thể bị sửa đổi không.
Bất kể có thay đổi hay không, Giao Bạch đều hy vọng Thích Dĩ Lạo nắm giữ ý thức tự chủ có thể bình tĩnh lại, điều tra tại sao cậu không nói một lời rời khỏi Lan Mặc Phủ, điều tra nguyên nhân cái chết của cậu, dẫu không phát hiện được bất kỳ điều khác thường nào, không tìm thấy một manh mối nhỏ nào cũng phải tiếp tục điều tra, dựa vào ý niệm này mà cầm cự sống tiếp, cũng kéo Chương Chẩm lên, giữ chặt Chương Chẩm.
Thay vì không gượng dậy nổi.
Chưa biết chừng Sầm Cảnh Mạt chú ý đến hướng đi của