Hôm ấy Thẩm Nhi An không hề trả lời Giao Bạch cũng chẳng buồn nhìn cậu, chỉ cầm chuồn chuồn giấy của mình đi.
Giao Bạch và Thẩm Nhi An cùng nhau xuống tầng. Đến khi lửa ở tầng sáu được kiểm soát, bọn họ mới trở về phòng thuê, suốt lúc đó không nói năng gì.
Giao Bạch giận nha, là cậu thổi chuồn chuồn giấy không đủ lâu ư? Hay là tư thế nhặt chuồn chuồn của cậu không đúng? Thẩm Nhi An chẳng cho cậu chút phản ứng nào.
Phí công sắp xếp tình huống kia.
Giao Bạch uất ức. Cậu quyết định chiến tranh lạnh với Thẩm cặn bã mấy ngày, độ sinh động quái gì, cứ mặc kệ cái đã.
Vào tiết thể dục, cậu bị Lương Đống kéo mạnh tới phòng dụng cụ. Gã chỉ vào mũi mắng cậu là đồ đê tiện. Vốn tâm trạng đang tồi tệ, Giao Bạch đá một cước.
"Cút ngay."
"Mày nói mày có tiện không?" Lương Đống trúng một cú, nhổ nước bọt. Thân thể cao lớn thô kệch đè lên cậu, dùng chiều cao và thể lực khống chế Giao Bạch ở góc tường: "Già vứt bỏ mày, mày bèn thèm muốn người trẻ. Thế nào, mày rời xa thân thể đàn ông là không sống nổi đúng không? Thiếu thốn thế thì mày nói với tao chứ, tao có thể miễn cưỡng..."
Giao Bạch không hiểu ra sao, cắt ngang: "Cậu nói cái gì? Tôi thèm muốn ai?"
"Còn mẹ nó giả ngu nữa!" Lương Đống nhổ nước bọt, gương mặt khôi ngô trở nên dữ tợn: "Nếu không phải là mày dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì, anh An sẽ nhìn gáy mày rồi ngẩn người chắc?"
Giao Bạch bối rối, úi... Hóa ra có tiến triển à.
Cảm xúc của Thẩm Nhi An chập chờn vừa kín đáo vừa nhỏ bé, chỉ mỗi Lương Đống quen biết y rất lâu mới có thể nhận ra.
Giao Bạch thầm cười trộm, xem ra sự bất thường của cậu mấy ngày nay đã khiến Thẩm Nhi An chú ý.
Không tồi không tồi, đêm nay thưởng Thẩm Nhi An một khuôn mặt tươi cười.
"Tao khuyên mày nên cách anh An xa một chút, có bao xa thì cút bấy nhiêu xa, nếu không..." Lương Đống ấn cậu lên tường, "Tao sẽ báo Thẩm lão thái thái, tao nghĩ mày biết rõ thủ đoạn của bà cụ ấy hơn tao."
Trong đầu Giao Bạch có ký ức nguyên chủ bị lão thái thái dạy bảo, có ám ảnh tâm lý.
"Sợ à? Mày cũng không nhìn lại phẩm hạnh của mình xem, dám có ý định với anh An." Lương Đống vỗ vỗ gương mặt trắng bệch hơn bình thường rất nhiều của Giao Bạch, "Mày không xứng."
Giao Bạch bỗng nở nụ cười: "Cậu nói đúng, tôi không xứng." Tôi tuyệt đối không xứng nha, quỷ súc(1) tra công thời xưa xứng đáng với tiện thụ bị ngược thân ngược tâm vẫn đến chết không buông tay nha, một cặp trời sinh, là áo cơm cha mẹ của kẻ yêu thích máu chó.
(1) Quỷ súc: mượn từ tiếng Nhật, ý chỉ tàn khốc vô tình như ma quỷ súc sinh, công tàn nhẫn ngược đãi tinh thần hoặc thân thể thụ, tâm lý bi3n thái.
Dáng vẻ gây sự hống hách rất hùng hổ của Lương Đống lập tức sụp đổ. Ồ mịa, sao cái tên này lại trả lời như vậy? Tắc kè hoa(2) à!
(2) Ý là Giao Bạch thay đổi liên tục, khó đoán, như tắc kè hoa đổi màu.
"Rốt cuộc mày đã làm gì anh An?" Lương Đống hung dữ chất vấn.
"Cậu hỏi cậu ta đi." Giao Bạch đứng hình chữ "bát" (八), hai tay đặt trước người, đầu ngón trỏ chạm lên đầu ngón tay đối phương, "Tôi không biết."
Lương Đống buồn nôn, dịch dạ dày dâng lên: "Ông đây muốn ói."
Hầu kết thanh tú của Giao Bạch giật giật, thật xin lỗi, nhường tôi tới, tôi phải nôn trước đã.
.
Rời khỏi phòng dụng cụ, Giao Bạch bá cổ Lương Đống, bộ dáng anh em tốt. Cảm ơn Lương ngu ngốc đã cho cậu hy vọng trong khốn cảnh, trời sáng sau cơn mưa.
Lương Đống lầm tưởng Giao Bạch đột ngột dính sát gã là do động lòng nhớ nhung hai lạng thịt của mình, nếu là một tuần trước thì gã có thể... Không được, gã không thể. Gã nghĩ nghĩ, tên này bẩn cỡ nào... Cổ tay nhỏ như vậy, eo mềm như vậy, cổ trắng như vậy, khi ngửa ra sau là còn có thể trông thấy mạch máu xanh, rất k1ch thích d*c vọng muốn hành hạ tra tấn.
Phì phì phì, tự dưng tào lao lung ta lung tung gì đây. Sắc mặt Lương Đống xanh đỏ đan xen, dù sao bây giờ cũng không được, gã đang theo đuổi một em gái khóa dưới, nhất định phải thủ thân như ngọc.
Giao Bạch không biết Lương Đống sĩ diện, cậu tìm Thẩm Nhi An. Tam Trung coi như rất hiền hòa với học sinh lớp mười hai, tiết thể dụng không bị chiếm dụng, vẫn học như thường. Nhà trường mong rằng học sinh có thể kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, học tập đi kèm với rèn luyện thân thể.
Cả lớp chạy vài vòng xong là được hoạt động tự do.
Trên sân tập, học sinh túm tụm thành các nhóm, thuần một màu đồng phục xanh trắng, khoảng cách xa cộng việc cận thị thì khó phân rõ ai với ai...
Tìm thấy rồi.
Giao Bạch nhìn Thẩm Nhi An dựa vào tường ngồi dưới ánh mặt trời, những giọt nắng vàng óng chảy từ mái tóc đen xõa tung của y, thẳng một đường hôn lên hai gò má trắng nõn, mắt hai mí sâu và sống mũi cao, rồi dừng trên đôi môi phớt đỏ.
Tia sáng nhỏ bé mỏng manh vẫn đang hướng xuống dưới nữa, xuyên qua cổ áo đồng phục, vùi vào cổ y.
Đường nét khuôn mặt Thẩm Nhi An kết hợp ưu điểm của Thẩm Ký và mẹ y, có chút ngây ngô, cũng làm người khác ngạc nhiên trước vẻ mỹ lệ phi thường ấy.
Bộ truyện tranh này là mỹ công tuyệt thế, sắc đẹp của Thẩm Nhi An là không thể nghi ngờ, đặc biệt là y mười năm sau, quả thực tùy ý làm cái gì cũng giống hệt phân cảnh trong phim điện ảnh của đạo diễn danh tiếng.
Giao Bạch không mê kiểu như Thẩm Nhi An, bất kể là thuộc tính hay bề ngoài. Cậu bỏ cánh tay ôm Lương Đống xuống, đi về phía đối phương.
Lương Đống kéo Giao Bạch lại: "Thịt xào, ông đây ban nãy ở phòng dụng cụ đánh rắm chắc?"
"Bình tĩnh chút nào, anh em, loại chuyện cậu nghĩ đến sẽ không xảy ra đâu." Giao Bạch ngoái đầu cười với gã.
"Ai là anh em với mày?" Lương Đống hất tay Giao Bạch. Gã đi tới đi lui tại chỗ, phúc chốc sau dừng lại, nhìn chằm chằm Giao Bạch rồi chợt nói: "Anh An không có quan hệ gì với Thẩm thị. Cậu ấy muốn đỗ trường đại học xuất sắc nhất, trở thành nhà nghiên cứu khoa học."
Ý ngoài lời là, coi như tao van mày, đừng "làm" nhà khoa học tương lai.
Giao Bạch thầm đáp, Lương mama, anh An của cậu chỉ muốn làm nhà nghệ thuật dân gian, cả đời gấp chuồn chuồn và vẽ sông núi bốn mùa.
Nhắc đến tên tra công Thẩm Nhi An mới nhớ, rồi sẽ phải chịu khổ một quãng thời gian. Rất nhiều người tại nhà họ Thẩm đều biết Thẩm Ký sẽ không cho y vị trí người thừa kế. Bọn họ nhất trí cho rằng y sẽ đoạt quyền, cũng tin chắc tương lai không tránh khỏi một cuộc đại chiến giữa hai cha con. Tề Sương cảm thấy y lẻ loi cô độc vùi mình trong bóng tối quá đáng thương, cần giúp đỡ, cần ánh bình minh. Giáo viên và Lương Đống nghĩ giống nhau, đều khẳng định Thẩm Nhi An sẽ đi theo con đường nghiên cứu khoa học. Về sau đến lượt Lễ Giác, cậu ta nghĩ Thẩm Nhi An nhất định khát vọng một ngày ba bữa, một ngôi nhà, thế là bắt đầu quá trình tự mình đa tình dài dằng dặc.
Chẳng ai hỏi Thẩm Nhi An muốn cái gì.
Sự vặn vẹo của y hiển nhiên đã sớm chôn xuống ngòi nổ rồi.
Ở đây cũng có phần do tính cách Thẩm Nhi An nữa. Bất luận là chán ghét hay yêu thích, y đều không nói.
Sinh ra một cái miệng, chỉ dùng để nói lời thoại của giám đốc bá đạo thời xưa.
Trong lúc đọc truyện, Giao Bạch không chỉ một lần muốn đánh nổ đầu Thẩm Nhi An. Đối ngoại có tu dưỡng có phong độ chỉ là một lớp da, dùng để bọc lấy sự ngạo mạn máu lạnh của y. Lớp da đó ở ngoài bọc chặt bao nhiêu thì về nhà trút lên người Lễ Giác tàn bạo bấy nhiêu. Trong cả câu chuyện, người thật sự có tu dưỡng và biết tôn trọng chỉ mỗi Tề Tử Chí, một dòng nước trong của giới tổng giám đốc.
Đáng tiếc lại có đứa em như Tề Sương.
Giao Bạch vỗ vai Lương Đống: "Đừng gọi ông đây là "thịt xào" nữa." Cậu kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp thêm một chút, "Không thì..."
Lương Đống ngoài cười trong không cười, tự xưng là ông đây trước mặt cha mày, tao thấy mày muốn chết rồi.
"Ha ha." Giao Bạch cười híp mắt, nói ra tên của nữ sinh gã đang theo đuổi, "Tôi nói với bạn ấy rằng, cậu buộc tôi hôn cậu."
Lương Đống: "..."
Tại sao cõi đời này lại có kẻ bỉ ổi vô sỉ hạ lưu như thế?!
Lương Đống hét lớn: "Yêu tinh, ăn một gậy của lão Tôn ta đây!" Động tác và ngữ khí bắt chước giống y đúc.
Giao Bạch: "..."
Tên ngu si này vậy mà cũng có thể dành được danh hiệu nam phụ thâm tình cơ đấy.
Giao Bạch đặc biệt chọn một góc bên cạnh nơi mặt trời chiếu không tới. Cậu bảo giáo viên rằng mình có bệnh viêm da, thái độ của giáo viên là ánh nắng cuối thu không mạnh, thích hợp tiến hành hoạt động ngoài trời tăng cường hệ miễn dịch.
Đạo lý cậu hiểu, nhưng cậu ngứa nha.
Giáo viên thể dục cho phép cậu mang mũ và khẩu trang, nhưng không cho cậu tự ý về phòng học, nguyên nhân là sức khỏe của cậu quá kém, nhất