Giao Bạch tự mình ra khỏi Đế Dạ. Cậu đứng trên bậc thềm, ngước nhìn lên trời khuya. Bây giờ là sau nửa đêm, không có sao trăng gì.
"Tiểu Thu thiếu gia." Tài xế giục.
Giao Bạch mỉm cười, ánh mắt tài xế kia nhìn cậu như nhìn một kỹ nữ thấp hèn, ngoài miệng lại gọi cậu như thế.
"Gấp gì chứ, đầu tôi còn choáng lắm, tôi chậm chậm một chút." Giao Bạch giơ lên cánh tay có một lỗ kim. Cậu được truyền dịch, đỡ sốt, có tinh thần hơn nhiều.
Đế Dạ thậm chí có một đội bác sĩ. Có lẽ là sợ nhóm thiếu gia nhà giàu chơi quá hăng, cần phải cấp cứu may vá đám đồ chơi. Đội bác sĩ... Đây cũng là điều không được nhắc đến trong truyện tranh.
Giao Bạch bước từng bước xuống bậc. Cậu đi tới cạnh xe, không lập tức ngồi vào mà đứng cạnh tài xế của nhà họ Thích, vỗ vai đối phương: "Anh giai à, có thuốc lá không?"
Sắc mặt tài xế nhiễm màu gan heo, gượng gạo thuyết phục: "Tiểu Thu thiếu gia, tôi thấy cậu thật sự chưa khỏe hẳn đâu, vẫn đừng nên hút thuốc. Trở về uống chút nước đi, sức khỏe quan trọng."
"Cảm ơn đã quan tâm." Giao Bạch tốt bụng sửa sang cổ áo bị bẻ ngược của tài xế. Khóe môi cậu nhếch lên, lộ ra một cặp răng nanh sắc nhọn, "Lên đường thôi, anh giai, đã làm phiền rồi."
Giao Bạch mở cửa xe, chậm rãi ngồi vào, khóe mắt bắt lấy bóng dáng một chiếc xe đen đang chạy tới, rất khôi hài mà phanh gấp một cái, phát ra tiếng ma sát tê cả da đầu.
Không cần chạy qua xem, Giao Bạch cũng có thể tưởng tượng được, người lái xe khiếp sợ muốn rớt cả tròng mắt, định đâm chết cậu nhưng lại không dám đắc tội chủ nhân của chiếc xe cậu đang ngồi, chỉ có thể gắng gượng kìm nén, nét mặt vặn vẹo như ăn phải phân mà lại không thể không nuốt xuống.
Mọi ngột ngạt và uất ức Giao Bạch phải chịu sau khi tới nơi này cuối cùng đã tan biến không ít.
Kẻ ngu ngốc trong xe kia bốc đồng giết người, đầu óc mụ mị lái xe tới theo dõi, dáng vẻ vợ chính thức đi bắt gian, kỳ thực bản thân cũng chỉ là một con chó. Cậu ta bỏ qua cơ hội này, về sau cũng chẳng dám nữa.
Giao Bạch thả lỏng, dựa vào ghế ngồi. Lúc đọc truyện, cậu ăn máu chó với cơm, thơm nức luôn. Nhưng khi cậu trở thành một thành viên bên trong thì một lời khó nói hết.
Nguyện vọng của Giao Bạch là mau chóng bứt mình ra, tránh xa tất cả những người liên quan đến nội dung cốt truyện chính, đặc biệt là vai chính thụ. Song hiện thực lại vừa khéo trái ngược, cậu phải nhảy vào vòng xoáy này.
Phải gia tăng độ sinh động với tám bạn tốt. Tám người đó, con mẹ nó được lắm, rất bẫy nhau.
Ngay lúc Giao Bạch mơ màng chìm vào giấc ngủ, chiếc xe không có dự báo mà quay đầu, chạy về hướng Đế Dạ.
Giao Bạch liếc gương chiếu hậu, phát hiện tài xế mới nhận điện thoại xong, đang nhìn cậu, vẻ mặt hả hê như xem kịch vui. Cậu nuốt lời dò hỏi xuống, bàn tay thò trong túi, móng tay dốc sức ấn vào lòng bàn tay.
Lộ tẩy!
Giao Bạch xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảnh thành phố buổi đêm sau lớp kính nhanh chóng lùi ngược lại ánh lên trong mắt cậu. Tại sao lại lộ?
Từ lúc cậu phát sốt té xỉu đến bây giờ đã là mấy tiếng trôi qua, Thích Dĩ Lạo dựa vào đâu mà phát hiện điểm dị thường ở cậu?
Lưng Giao Bạch chợt rời khỏi ghế da, là camera giám sát!
Phòng của Thích Dĩ Lạo có camera, hẳn là đặt ở mọi góc độ. Hắn nảy sinh nghi ngờ bèn lấy camera ra xem, tìm thấy thêm nhiều điểm đáng ngờ.
Chỉ có khả năng này.
Giao Bạch dựa lại ghế, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Cậu hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm điên cuồng tràn vào, thổi loạn tóc mái của cậu, vết thương đau ê ẩm.
Thôi được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù sao cũng không có hệ thống giám sát quy tắc, không cần đóng vai nhân vật, cứ dứt khoát nói trước kia là giả vờ đi.
Người sống trên đời, ai mà không có mấy tấm mặt nạ chứ, chúng ta là người trưởng thành, đều hiểu cả.
Giao Bạch nghĩ thầm, chỉ cần cậu không chính miệng nói mình xuyên vào thì sẽ không ai nghĩ đến mặt này.
Huống hồ, dù cậu cố ý hoặc vô tình nói ra, cũng sẽ không có ai tin.
Nếu để đám thiên chi kiêu tử biết mình chỉ là nhân vật truyện tranh do tác giả vẽ ra, bọn họ sẽ đưa Giao Bạch vào bệnh viện tâm thần, để cậu chết trong đó.
Có đôi khi phải chôn vùi chân tướng.
Nhịp tim muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng dần dà giảm xuống, về bình thường. Cậu nhân thời gian trên đường để nghỉ ngơi dưỡng sức, trận chiến này không biết phải đánh bao lâu đây.
.
Đế Dạ
Trước máy vi tính, bàn tay kẹp thuốc lá của Thích Dĩ Lạo với vào cái gạt tàn, một đoạn tro tàn dài bị hắn khẽ rung xuống. Ánh mắt hắn luôn dừng tại video theo dõi đa góc độ.
Một trong những hứng thú của Thích Dĩ Lạo là xem xét camera trong phòng mình, nhìn bản thân trong màn hình. Thức dậy, đọc sách, làm việc, hoặc ngủ. Tư thái xa lạ như người ngoài cuộc.
Hắn theo dõi chính hắn.
Cho nên mới có tình cảnh hiện tại.
Đêm nay Thích Dĩ Lạo không tìm được cái gì có thể giết thời gian. Sau khi phát hiện hắn chỉ mới tắm rửa ra, người trẻ tuổi kia đối mặt hắn đã dám nói chuyện, còn nói không ít, hắn bèn xem camera giám sát. Thật sự khiến hắn nhìn ra manh mối.
Chương Chẩm nghĩ mãi không ra: "Là nguyên nhân gì có thể làm một cái xác không nháy mắt có thêm linh hồn?"
Thích Dĩ Lạo click chuột, hình ảnh phát lại từ đầu.
Trong ống kính, thanh niên vốn đang [email protected] truồng nằm trên giường, nhắm hai mắt, tay chân gầy trơ xương bị bao phủ bởi bầu không khí thối nát xám xịt. Chốc lát sau, cậu đột nhiên mở to mắt, đầu tiên là sửng sốt nhìn đông nhìn tây, tiếp đó là hít thở dồn dập, nắm chặt ga giường dưới thân như rất khó thở, đồng tử co nhỏ.
Hành động kế tiếp của thanh niên thì càng khó bề tưởng tượng. Cậu run tay mặc quần áo tử tế, dùng cả tay chân ngã bò xuống giường, trốn xuống gầm bàn...
Dường như cậu đang trốn tránh điều gì đó, rất hoảng loạn, rồi lại không thể không ép mình đối diện với hiện thực.
Bất luận là mức độ phong phú của cảm xúc hay là tần suất biến chuyển đều cực kỳ quỷ dị.
"Khá giống trúng tà." Chương Chẩm do dự nói ra suy nghĩ của mình. Ngoài điều này còn có một khả năng khác, hoàn cảnh lớn lên của Vương Sơ Thu buộc cậu học cách nghe lời, cũng chỉ biết nghe lời. Dần dà, tâm tính của cậu ngủ say, mục nát. Đêm nay cậu "tỉnh" rồi, "sống" rồi. Nói chung là tâm thần phân liệt.
"Trúng tà? Chưa chắc." Thích Dĩ Lạo nhìn lướt qua những vị trí gắn camera cỡ nhỏ.
"Đó chính là bệnh phân liệt." Chương Chẩm nhận điện thoại, thấp giọng nói: "Anh ba, người đã trở lại."
Thích Dĩ Lạo nhấn đầu thuốc lá vào gạt tàn: "Đưa đến phòng bên cạnh đi."
Chương Chẩm lập tức ra ngoài giúp đỡ. Bọn họ chỉ đến Nam Thành để chúc thọ, tham gia tiệc rượu trưa mai xong sẽ đi. Anh ba không có thời gian quản việc này, cũng sẽ không quản, không liên quan, không cần thiết.
Nhà họ Thẩm không giống các danh môn vọng tộc khác. Thẩm lão thái thái ăn chay niệm Phật nhiều năm nay, vô cùng coi trọng chuyện quỷ thần, số mệnh. Trên tay người nhà họ Thẩm không thể dính máu, có chuyện gì cũng để cấp