Giao Bạch thức dậy vào khoảng trưa ngày hôm sau. Cậu không bệnh liệt giường mà chỉ bị sốt nhẹ.
Tối qua không súc miệng trước khi ngủ, mùi máu tanh lưu trong miệng cả đêm, khỏi nói có bao nhiêu nồng nặc. Cậu không chịu được mà bò xuống giường rửa mặt.
Úc Hưởng sợ hãi rụt rè trốn cạnh cửa.
Giao Bạch không thèm nhìn cậu ta. Cậu biết rõ mình không bị bệnh là nhờ máu chảy ra từ hai vết rạch của Úc Lĩnh đã có tác dụng.
Khoan đã.
Sắc mặt Giao Bạch biến đổi. Cậu nhớ hình như mình có bảo Úc Lĩnh giúp đỡ.
Úc Lĩnh không làm như vậy, chỉ tắm cho cậu hết lần này đến lần khác.
Lúc đó Giao Bạch bị ép giữa hai tầng băng lửa, cả người đều sắp thăng thiên, cũng không chú ý con kiến đang làm gì.
Được rồi, đã cho dưa nhưng người không nhận.
(1) Dưa là 瓜 = qua
"Qua Qua, xin lỗi nhé."
Lời xin lỗi của Úc Hưởng truyền đến từ cửa, nhỏ tý tẹo, có thể đấu một trận với tiếng muỗi chuyên dụng của vai chính thụ Lễ Giác.
Giao Bạch bóp bóp vai, lập tức có hai bàn tay khác đặt lên.
"Thế này được chưa?" Úc Hưởng ân cần massage cho cậu.
Giao Bạch nhìn vào gương, đối diện với ánh mắt lấy lòng của cậu ta, cười lạnh: "Kém xa anh trai cậu."
Nụ cười trên mặt Úc Hưởng sụp đổ.
Sau đó cậu ta cố gắng vênh khuôn mặt nhỏ: "Qua Qua, anh tức giận thì cứ trút ra đi, đừng giấu trong lòng, nếu không sẽ bị trầm cảm đó."
Giao Bạch cúi đầu rửa mặt, không mặn không nhạt nói: "Tôi trút cơn giận lên anh cậu hết rồi. Cậu nên cảm ơn anh mình."
"Oa..." Úc Hưởng khóc lớn.
Cậu ta không nghẹn ngào nức nở, toàn trực tiếp há rộng cổ họng, kinh thiên động địa.
Trong tiếng khóc của Úc Hưởng, Giao Bạch rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, hô to: "Úc Lĩnh!"
Im lặng.
"Anh tôi ra ngoài rồi." Cảm xúc của Úc Hưởng nói thu là thu, "Anh có chuyện gì thì có thể dặn dò tôi, tôi cũng được nha!"
Giao Bạch xoa đầu cậu ta, ngắm gương mặt đầy vui sướng của cậu ta, nói: "Cậu để chính mình lăn, được không?"
Úc Hưởng mím môi: "Qua Qua... Anh chẳng hề có giác ngộ của người bị bắt cóc chút nào..."
Giao Bạch bỏ tay từ trên đầu cậu ta xuống: "Uy hiếp tôi à?"
"Không có không có." Úc Hưởng vẫy hai tay liên tục.
Giao Bạch nói: "Úc Hưởng, tôi không phải anh của cậu, cậu đừng giả ngây giả dại với tôi."
Úc Hưởng vô tội tủi thân: "Tôi không có mà."
"Bỏ thuốc anh là do tôi bị váng đầu. Tôi chỉ nghĩ, chẳng mấy chốc anh sẽ được đón về nhà họ Thẩm, tôi không thể để lại bất kỳ tiếc nuối gì. Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn lần sau nữa, tôi..." Úc Hưởng khẽ cắn môi, "Anh chờ một chút!"
Giao Bạch vừa xắn lên tay áo dài ẩm ướt thì thấy Úc Hưởng trở về với một chiếc túi nhỏ màu trắng trên tay.
"Đây là thuốc tôi bỏ vào cốc của anh, anh cũng cho tôi uống đi. Tôi không tự mình thư giải, không đi ra ngoài tìm ai, chỉ tắm nước lạnh, chịu đựng sự thống khổ mà anh đã trải qua." Úc Hưởng chớp chớp trông mong nói, "Rồi anh tha thứ cho tôi nhé, được không?"
Giao Bạch: "..."
Hít thở không thông.
Giao Bạch không cho Úc Hưởng uống thuốc kia.
Nếu thật sự làm thế, cậu và Úc Hưởng khác nhau ở chỗ nào chứ.
Mặc dù cậu cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.
Nhưng mẹ kiếp,
Úc Hưởng còn có anh trai, nơi đây lại là địa bàn của bọn họ, Giao Bạch phát sốt, cũng không biết đường. Vẫn nên bỏ qua thôi, không thành công đâu.
Vì thế, Giao Bạch nói với Úc Hưởng rằng, tôi tha thứ cho cậu.
Úc Hưởng như thể không nhìn ra Giao Bạch đang phiền chán, vui vẻ hào hứng chuyển động vòng quanh cậu.
"Qua Qua, hồi đó tôi bảo anh là mình muốn tìm một đại lão làm chó của mình, tâm tư này là thật." Úc Hưởng xoa tay, "Anh nghĩ xem, trước đây anh coi tôi là chó, sau đó anh là chó của tôi, k1ch thích biết bao."
Giao Bạch vỗ vỗ miếng dán hạ sốt trên đầu, uống xong một cốc nước lớn: "Không thấy thế."
Không phải chỉ là tràng hỏa táng cũ rích thôi à, một kẻ cuồng tra tiện máu chó lâu năm như cậu, xem nát hết cả rồi, bây giờ có rất ít thứ có thể khiến cậu cảm thấy đủ mùi vị.
"Điểm G của anh thật cao nha." Úc Hưởng li3m miếng kẹo sơn tra, "Thật ra không phải đại lão cũng không thành vấn đề, chỉ cần là chó là được. Qua Qua, anh nói xem, trí thông minh của tôi khá ổn, trông cũng không xấu, tại sao cuộc sống cứ khó khăn thế nhỉ." Cậu ta than thở, "Đối với tôi, anh là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng."
Giao Bạch: "..."
Úc Hưởng nghe thấy tiếng động bên ngoài, kẹo sơn tra bên miệng bị cậu ta cắn đứt, gần nửa miếng còn lại rơi xuống đất. Cậu ta giẫm lên nó, nhanh chân vọt tới chỗ cửa sổ, giây sau thở hắt một hơi: "Là anh của tôi."
Giao Bạch đứng ở trên giường vươn cổ ngóng, chỉ thấy một chiếc xe máy cứng cáp lao ra khỏi con đường khuất sau bóng cây.
Xe máy đỗ trước nhà, Úc Lĩnh tháo mũ bảo hiểm màu đen xuống, mái tóc ngắn gọn gàng hơi uốn cong rồi buông xõa. Hắn ta lấy ra một chiếc túi lớn từ phía sau xe máy, vải băng quấn ngay ngắn quanh cổ tay, khớp ngón tay thô cứng.
Úc Lĩnh bỗng ngước mắt.
Giao Bạch và hắn ta nhìn nhau chốc lát, sau đó cậu về nằm lại trên giường.
.
Úc Lĩnh đi ra ngoài mua sắm một chuyến, mua rất nhiều vật phẩm.
Có một số thứ rõ ràng không phải để hai anh em dùng.
Úc Hưởng đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Anh ấy mà trở về Nam Thành thì anh cũng chỉ có thể ăn cái rắm thôi anh à."
Úc Lĩnh lấy ra một chiếc áo khoác lông.
"Anh mua quần áo cho anh ấy làm gì, để anh ấy mặc đồ của anh không tốt hả?" Úc Hưởng tiếp tục k1ch thích anh mình, "Chờ lúc anh ấy đi rồi, anh còn có thể ngửi được mùi hương mà anh ấy lưu lại."
Úc Lĩnh xé bỏ nhãn hiệu áo khoác xuống: "Em viết xong báo cáo chuyên đề chưa? Lập nghiệp?"
Úc Hưởng: "..."
Sắc đẹp hại người.
Từ khi Qua Qua đến nhà cậu ta, cậu ta đã không còn chạm vào máy tính nữa.
"Anh không cần quản em." Úc Hưởng lầm bầm, "Dù sao em cũng kiếm được nhiều tiền hơn anh."
Úc Lĩnh: "..."
"Anh, có phải anh cảm thấy hai người không chung đường không?" Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, kể từ sau khi nghĩ thông suốt, Úc Hưởng đã coi mình thành người có chị dâu, "Vậy anh sẽ không theo cùng đường với anh ấy sao?"
Úc Lĩnh lật tung đồ đạc xem có thiếu sót gì không.
"Anh mượn danh nghĩa của em để bắt cóc anh ấy tới đây, nhưng chẳng nói được mấy câu, chỉ để anh ấy ở nhà chúng ta hai ngày?" Úc Hưởng lộ vẻ đồng tình và khinh thường, "Tùy anh thôi."
Tiếp đó, cậu ta bắt đầu lải nhải kỳ quái: "Em nên nhận ra từ sớm mới đúng. Anh nhìn thấy phiên bản photoshop của anh ấy là trên người đã có mùi chó, vậy anh ấy ngoài đời còn đẹp trai non nớt hơn photoshop, chẳng lẽ anh sẽ không càng giống chó hơn à?"
"Là em quá ngốc, tưởng anh không phản ứng gì là không thèm để ý." Úc Hưởng liếc về phía cánh cửa phòng đóng chặt, hạ giọng, "Khi em nói anh ấy thích anh, trong lòng anh chắc vui vẻ lắm."
Sau một khắc, Úc Hưởng ác ý nhấn mạnh từng chữ: "Nhưng đó là để lừa gạt anh thôi, anh ấy không thích anh đâu."
Ai bảo anh mượn tay em để ở bên anh ấy chứ, còn không có bất kỳ đột phá nào! Em không cho anh được như ý!
Úc Lĩnh thờ ơ: "Thu dọn đồ đạc đi."
Úc Hưởng lập tức hiểu ra. Cậu ta cũng không lải nhải k1ch thích anh mình nữa, vội vã đi thư phòng lấy máy vi tính của mình.
.
Úc Lĩnh vừa đi tới cửa phòng thì bên trong truyền ra tiếng nói: "Rót cho tôi cốc nước."
Úc Lĩnh khẽ gõ gõ ngón tay đặt trên chốt cửa, mang theo chút nghi hoặc. Dường như hắn ta rất bất ngờ, người bên trong thậm chí có cảm giác bén nhạy như thế.
Cách một cánh cửa, Giao Bạch đang nhìn con kiến online.
Nó đang bò rồi bò, bò rồi bò, quay vòng vòng tại chỗ, xoay tròn đến nỗi tự choáng luôn, ngã trái ngã phải.
Đúng là...
Giao Bạch thấy Úc Lĩnh cầm cốc nước tiến vào liền vội vàng kiểm soát vẻ mặt của mình.
Nước không bỏng tay, ấm áp, đã được pha nguội.
Giao Bạch nâng cốc uống một hớp. Cậu không quan sát Úc Lĩnh, chỉ phát hiện...
Hai cái chân nhỏ xíu phía trước của con kiến bắt chéo nhau.
Đang chống cằm nhìn cậu.
"Phụt."
Giao Bạch phun nước.
Úc Lĩnh lập tức cứng đờ, sau đó rút mấy tờ giấy đặt trên quần áo ẩm ướt của cậu, thấm mất giọt nước. Hắn ta hỏi: "Tôi buồn cười lắm à?"
"Không liên quan tới anh." Giao Bạch hắng giọng một cái, "Cũng không đúng, vẫn có liên quan."
Trong sự hoang mang nghi hoặc của Úc Lĩnh, Giao Bạch đáp: "Anh tò mò cái gì, có thể hỏi ra."
Động tác ấn giấy lau của Úc Lĩnh hơi khựng lại, bên người lại vang lên giọng nói, "Nhưng tôi không nhất thiết phải trả lời mọi câu hỏi của anh."
Giảo hoạt, hay cười, hoạt bát và linh động.
Ngay lúc ấy, Úc Lĩnh mở miệng: "Thích Dĩ Lạo về nước rồi."
Giao Bạch tỏ vẻ, Thích Dĩ Lạo là ai.
Trong đôi mắt kiên nghị của Úc Lĩnh loé lên một tia sửng sốt, thỉnh thoảng loáng thoáng chút dịu dàng.
"Thời trẻ, anh ta và tôi liên lạc nhau mấy lần, biết rõ cách làm của tôi." Úc Lĩnh nói, "Không bao lâu nữa, anh ta sẽ tra ra sơ hở."
Giao Bạch tỉnh táo lại: "Ý anh là, chờ khi tôi trở về, đừng khai ra hai anh em các người?"
Úc Lĩnh im lặng chốc lát rồi nặng nề nói: "Tôi muốn nói là, cậu chuẩn bị đi, chúng ta phải thay đổi địa điểm."
Giao Bạch đập mạnh chiếc cốc trong tay lên tủ, nước lắc lư bắn tung tóe, đồng thời giọng nói lạnh lùng của cậu vang lên: "Không đúng nha, anh giai này, không phải ngày hôm qua anh đã nói rằng nếu có người tìm đến thì sẽ thả tôi à?"
Úc Lĩnh lau khô vệt nước trên người cậu: "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay."
Giao Bạch gạt tay hắn ta: "Nói vậy tức là không định thả tôi ra à?"
Úc Lĩnh quay người rời đi.
Giao Bạch duỗi chân ra khỏi chăn và đá hắn ta một cái.
Úc Lĩnh như mọc mắt sau lưng, nghiêng người nắm lấy chân của Giao Bạch rồi đặt lại trong chăn.
Còn ném một đôi tất cho cậu.
Năm ngón.
Dường như anh giai họ Úc tưởng rằng tất cả mọi người trên khắp thế giới đều thích đi kiểu tất này giống em trai mình.
Dưới tác dụng của thuốc cảm, Giao Bạch ngáp một cái, uể oải ủ rũ, mí mắt díp chặt vào nhau. Trên đỉnh đầu cậu vang lên tiếng nói như có như không.
"Thời cơ bất lợi cho cậu, thêm ba ngày nữa sẽ để cậu trở về."
Trong phút chốc, tâm trí Giao Bạch sáng suốt hẳn, cậu liếc nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Úc Lĩnh.
Hóa ra bắt cóc cậu là đang giúp cậu ư?
Đầu óc Giao Bạch lại bắt đầu mơ hồ. Cậu kiểm tra độ sinh động của nhóm bạn bè, không khỏi giật mình sợ hãi.
Ngoài Lễ Giác chỉ tiếp xúc với cậu một lần và tiểu thái tử gia chỉ online một lần chứ chưa bao giờ gặp mặt, độ sinh động của những người khác đều đang gia tăng.
Ngay cả Thích Dĩ Lạo cũng đã vượt qua 10.
Đây là đang làm gì?
Bọn họ tưởng rằng cậu chết rồi, tập thể truy niệm cậu à?
Giao Bạch phát hiện Tiểu Thẩm theo sát lão Thẩm, độ sinh động vọt thẳng đến 50, nhưng cũng chưa phá vỡ cái mốc đó.
50 thực sự là một rào cản lớn, chỉ cần vượt qua được thì cơ bản sau này sẽ không có khó khăn gì, có thể thành công xếp nhóm bất cứ lúc nào.
.
Như đã nói trong điện thoại với Thẩm Ký trước đó, Thích Dĩ Lạo đã bay thẳng từ Anh tới Nam Thành.
Nhưng không phải để uống rượu mừng của y.
"Anh ba, anh có muốn nghỉ ngơi ở khách sạn một lát không?" Chương Chẩm khàn giọng đi tới bên xe rồi mở cửa. Mấy hôm nay, anh không ngủ nhiều, nếu biết sớm thì sẽ không thả tên kia quay về Nam Thành, làm sao sẽ phải chịu khổ thế này chứ. Chính mình cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy, vô cùng lo lắng bất an.
"Không cần, tới Hi Viên đi." Thích Dĩ Lạo ngồi vào xe, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc.
Chuyện này gần như chưa từng xảy ra với hắn bao giờ.
Hắn luôn hạn chế hút thuốc, hút hai điếu rồi thôi.
Thích Dĩ Lạo mở chiếc máy tính xách tay đặt trên chân. Hắn lấy thuốc nhỏ mắt ra từ trong túi áo khoác, ngửa đầu nhỏ hai giọt vào mắt, sau đó nhắm mắt lại.
Tối qua nhìn màn hình máy tính cả đêm, đôi mắt có hơi mỏi.
Thích Dĩ Lạo ổn định phúc chốc rồi mở hộp đựng, lấy ra một cặp kính mắt. Hắn dùng hai ngón tay đẩy khung kính lên trên sống mũi cao, gõ bàn phím tìm kiếm chiếc video đang xem dở.
Tất cả đều là hồ sơ cá nhân của những bộ đội đặc chủng xuất sắc.
Sau khi biết bạn mình dùng cách khám xét hàng loạt ở trạm nghỉ cũng không tra ra manh mối gì, Thích Dĩ Lạo bèn tập trung vào danh tính của kẻ bắt cóc.
Hoặc đúng hơn,
Là thân phận cũ của đối phương.
Thích Dĩ Lạo không quá thông thạo mà đẩy kính lên, mười ngón đan chéo đặt lên bụng. Tròng mắt xám đậm sau thấu kính nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "A Chẩm, tập trung chú ý, đừng phân tâm khi lái xe."
Chương Chẩm ngồi ở ghế lái định thần lại: "Dạ."
Hơn mười phút sau, xe đến Hi Viên.
Thích Dĩ Lạo mang laptop đi vào, thứ nghênh đón hắn là mùi rượu.
Thẩm Ký trên sofa vẫn mặc nguyên bộ quần áo của hai ngày trước trên người, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ ngầu nóng nảy. Y không chăm chút cho bản thân, cũng không tới Thẩm thị và nhà cũ, ban giám đốc cái gì công việc cái gì toàn bộ đều bị ném sang một bên, thậm chí cũng không quản đứa con trai chẳng biết đã chạy đi đâu. Thẩm Ký vẫn ở tại nhà riêng của mình.
Phái tất cả mọi người ra ngoài, sử dụng hết thảy tài nguyên, song vẫn không tìm được người.
Bọn bắt cóc không dính vào thế lực của bên nào, chạy trốn như cá nhỏ bơi xuống biển sâu, quá khó bắt. Đối phó những kẻ này chẳng hề thuận lợi chút nào.
Hai ngày, bốn mươi tám tiếng, gian nan.
"Lão Thẩm, trông cái dáng dấp của anh thực sự là..." Thích Dĩ Lạo lắc đầu, lấy kính mắt xuống ném cho Chương Chẩm, "Khiến tôi bất ngờ."
Hắn bóp sống mũi hai lần, lạnh nhạt nói: "Anh ngã xuống rồi."
Thẩm Ký dựa vào lưng ghế sofa, nghe vậy thì cười