Lễ Giác khoanh chân cuộn tròn trong nhà vệ sinh. Một nửa khuôn mặt cỡ lòng bàn tay vẫn trắng nõn xinh đẹp, nửa còn lại thì sưng tấy, thậm chí còn có một vết nứt ở khóe môi.
Cửa đột nhiên bị mở ra, thân hình nhỏ nhắn gầy guộc của Lễ Giác run lên. Mái tóc ẩm ướt đen nhánh đọng lại những vệt nước mờ, rơi xuống đôi mắt hình hạnh nhân xinh đẹp của cậu ta. Cậu ta chớp chớp hàng mi đen bị nước mắt thấm ướt dính vào nhau, ngỡ ngàng nhìn bóng người ở cửa.
"Anh hai..." Nửa khuôn mặt bị tát của Lễ Giác run lên, cuống quít đổi giọng, "Ngài Tề." Anh hai không thích cậu ta. Cậu ta không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp nhau cơ mà.
1
Lễ Giác cúi gằm, ôm chặt lấy đầu gối của mình.
Trong phòng vệ sinh là tiếng hít thở kinh sợ, nhưng phía cửa tràn ngập sự nặng nề đè nén của một cơn bão đang đến gần.
Tề Lận vẫn mặc chiếc áo gió dài xanh sẫm ướt đẫm nước. Y không tắm, mặt mũi y cũng không giống Tề Tử Chí và Tề Sương, khoảng cách giữa lông mày và mắt rất gần, chếch nghiêng u sầu. Kết hợp giữa ngoại hình và khí chất, y là một vương tử u sầu điển hình trong điện ảnh và tiểu thuyết.
Nhưng chỉ cần ánh mắt y từ nhu nhược chuyển thành mạnh mẽ, cứ nhìn chằm chằm một người, sầu liền hóa thành âm.
Âm của âm lãnh, âm u, âm trầm.
Anh hai tạo cho cậu ta một cảm giác rất giống... Rất giống một con thằn lằn trong cái lỗ trên vách tường. Lễ Giác co rụt về phía góc tường, dán chặt cơ thể mảnh khảnh của mình lên.
Tề Lận thấy thiếu niên rụt rè như thế, thật sự là không có cách nào dung hợp cậu ta với dáng vẻ mà anh cả đã hình dung, ngoài việc cùng một khuôn mặt thì chẳng có gì giống nhau: "Cậu nói Giao Bạch bị thương lúc tàu chìm, như thế nào?"
Lễ Giác ấp úng: "Là... Là.. Là.."
Tề Lận đấm một quyền lên cửa: "Nói!"
"Là anh cả." Lễ Giác sợ hãi run rẩy, "Lúc đó nhóm thuyền viên đã đi hết, chỉ còn ba người chúng em. Giao Bạch tìm được hai cái áo phao, ba người, hai cái áo phao, không đủ..."
Tề Lận nghĩ tới một phương hướng, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt có thứ gì đó tụ lại, khiến người ta tim đập chân run.
"Anh cả cướp đi áo phao, còn, còn..." Lễ Giác vùi mặt vào khuỷu tay, nghẹn ngào lên tiếng, "Còn đâm Giao Bạch một dao."
Xung quanh bị bao trùm bởi sự im lặng chết chóc.
Tiếng nức nở của Lễ Giác cũng bị doạ ngừng, cậu ta tự lẩm bẩm: "Ngay trên bụng Giao Bạch, rất nhiều máu. Em bảo anh cả mang Giao Bạch theo nhưng anh cả không chịu. Anh cả nói nhà họ Tề có thể đi đến ngày hôm nay, là do Giao Bạch, là Giao Bạch anh ấy khiến nhà chúng ta..."
"Cậu ở đâu?"
Một tiếng chất vấn ngắt lời Lễ Giác, sợi tóc vểnh trên đỉnh đầu cậu ta rung rung.
"Lúc Giao Bạch bị đâm, cậu đang ở bên cạnh à?" Tề Lận đi tới, "Cậu không bị thương nhưng anh cả tôi bị thương rất nặng, nếu cậu ngăn cản anh ấy, không thể nào không thành công. Dù cậu ôm chân anh tôi khi anh tôi ra tay thì cũng có thể cho Giao Bạch một cơ hội né tránh."
"Hơn nữa, vết thương của anh tôi bị nhiễm trùng làm ý thức không tỉnh táo, cậu ở bên cạnh trong suốt quá trình đó nhỉ, cậu đã không nói với anh ấy là ai xử lý vết thương, nhận trọn cái công này." Tề Lận nắm lấy cánh tay nhỏ yếu của Lễ Giác và kéo cậu ta lên, "Cậu muốn làm gì?"
Lễ Giác bối rối trước một loạt lời ép hỏi liên tiếp: "Em, em lúc đó bị dọa sợ đờ ra."
"Lần nào cũng bị dọa sợ? Cậu là thiểu năng trí tuệ à?" Tề Lận giễu cợt.
3
Khuôn mặt nhỏ của Lễ Giác càng tái nhợt. Đôi mắt đẹp mở to, nước mắt dâng trào lăn xuống, chảy dọc chiếc cằm tiều tụy non nớt rồi run rẩy rơi, đập lên chiếc áo khoác dày ẩm ướt của cậu ta. Dường như có thể nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng mong manh trong không khí.
"Nước mắt là vũ khí của cậu, cậu thật biết cách dùng." Tề Lận ném cậu ta đi.
Lễ Giác ngã về góc tường, cậu ta che mặt lắc đầu không ngừng: "Không phải, không phải, không phải, không phải em đâu, em không cố ý giấu giếm. Em thật sự quá mệt mỏi, đầu óc rối loạn hết cả, không nghĩ ngợi được gì."
Khi anh cả đâm Giao Bạch, cậu ta muốn ngăn cản, song tay chân cậu ta không nghe lời. Cậu ta thậm chí không nhúc nhích nổi.
Cậu ta thật sự không muốn hại Giao Bạch mà.
"Giao Bạch cũng là anh trai em, dẫu em biết anh ấy tính kế..." Lễ Giác nhỏ giọng nức nở, "Anh ấy vẫn là người rất quan trọng trong lòng em, sao em có thể hại anh ấy chứ. Em còn nghĩ chờ lúc đến đảo Tiểu Mính, ổn định rồi thì sẽ nói đỡ cho anh ấy trước mặt anh cả, chúng em sẽ đồng thời sống tiếp trên đảo... Em không biết vì sao lại thành như bây giờ... Anh hai... Ngài Tề, anh dò hỏi những điều này, phải chăng là trong đây có hiểu lầm gì đó, anh cả đã làm sai, thực ra Giao Bạch không hãm hại nhà chúng ta, anh muốn cứu anh ấy, có đúng không..."
"Xin anh nhất định phải cứu được anh ấy, làm ơn..." Lễ Giác không ngồi xổm được nên bệt dưới đất, liên tục khom người về phía Tề Lận, "Van cầu anh, van cầu anh..."
Làm được thế này vì bạn bè, đáng thương và hèn mọn đến mức khiến người ta xót xa.
Nhưng Tề Lận không xúc động. Y đã từng gặp loại hình này quá nhiều, nam lẫn nữ. Đằng sau bề ngoài mềm mại, vô tội, thuần lương, ngây thơ chính là hai từ: Ngu xuẩn, ích kỷ.
1
Nói vĩnh viễn nhiều hơn làm, sự thiện lương cơ bản dựa cả vào một cái miệng.
Tề Lận vén những sợi tóc lòa xòa ra sau, nhìn xuống Lễ Giác vẫn đang cầu xin mình: "Hãy kể cho tôi nghe rõ ràng mười mươi mọi chuyện đã xảy ra sau khi lên tàu."
Lễ Giác ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nước mắt đong đầy hoang mang và bối rối.
Da đầu Tề Lận sắp nổ tung: "Tôi không có kiên nhẫn ở chỗ này nghe cậu khóc. Tôi cho cậu nửa phút, nếu cậu không bắt đầu kể lại, tôi sẽ ném thẳng cậu xuống biển."
Lễ Giác giật nảy mình: "Ngài Tề, anh muốn nghe phần liên quan đến Giao Bạch à? Có phải là anh... Thích anh ấy không?"
"Vậy anh có thể để thuyền trưởng đi tìm kia chiếc tàu hàng kia trước không..." Lễ Giác chưa nói xong nửa sau đã bị túm tóc.
Tề Lận mất sạch tu dưỡng và nhẫn nại. Y sầm mặt, trên tay dùng sức: "Tôi thấy cậu nghe không hiểu tiếng người."
"A!" Lễ Giác đau đớn kêu la thảm thiết. Cậu ta không ngừng xin tha, "Em nói em nói... Anh đừng túm tóc em, đau quá..."
"Cứu mạng! Anh cả! Anh cả cứu em với!!!"
Trong phòng, Tề Tử Chí hôn mê nghe thấy tiếng kêu chói tai kinh hãi, ngón tay anh đang đặt trên chăn khẽ giật giật: "Tiểu Giác... A Lận..."
Tề Tử Chí run rẩy giơ tay lên, mò mẫm đến nóc tủ bên cạnh, vung cốc nước đầy một nửa xuống đất.
Sau âm thanh đó, động tĩnh trong phòng vệ sinh dừng lại.
Tề Lận buông tóc Lễ Giác, quay người đi ra ngoài.
"A Lận, đừng." Sắc mặt ốm yếu của Tề Tử Chí ửng hồng vì cảm xúc kích động, "Đừng ép Tiểu Giác, em muốn biết gì cứ hỏi anh đi."
Tề Lận còn chưa đáp lời, Lễ Giác trong phòng vệ sinh đã chạy ra, lảo đảo lao đến trước giường, vùi đầu tóc bị túm lộn xộn vào lòng Tề Tử Chí.
"Anh cả!" Lễ Giác hoảng loạn và bất lực, khóc lem nhem, "Anh cả, anh sao rồi? Anh đừng có chuyện gì nhé..."
Thiếu niên không biết nặng nhẹ, sẽ chỉ bộc phát cảm xúc của mình không hề kiềm chế. Vết bầm tím trên ngực Tề Tử Chí bị va phải rồi nhói đau, anh kêu r3n, chầm chậm vươn tay, chạm lên đ ỉnh đầu Lễ Giác, âu yếm xoa xoa.
Tề Lận nhìn cặp anh em chung hoạn nạn này, trong mắt ngoài nỗi phức tạp là khiếp sợ. Anh cả đã dồn hết tất cả sự dung túng và cưng chiều từ Tiểu Sương lên đứa hàng nhái này, ngay cả em trai sống cùng mấy chục năm là y cũng bị bài trừ bên ngoài, rất tức cười.
Không biết nếu Tiểu Sương còn sống để chứng kiến cảnh này sẽ nghĩ thế nào...
.
Tề Lận nghiêng đầu nhìn làn nước xanh thẳm ngoài cửa sổ, bên tai y là tiếng khóc của Lễ Giác và tiếng an ủi xa xăm của anh cả. Y nhớ lại những gì mình đã trải qua ở nông thôn.
Đôi vợ chồng trung niên giảo hoạt con buôn, ban đầu không chịu mở miệng. Do y bắt cô con gái sống cuộc sống giàu sang xinh đẹp ở nước ngoài của bọn họ đến đe dọa, họ mới tiết lộ thông tin về việc nhặt Giao Bạch.
Vừa nghe bọn họ nói đến mặt ngọc bội khắc ngày tháng năm sinh, trong lòng y đã có đáp án.
Hai mệnh bàn giống hệt nhau mà đại sư tính ra vào hai năm trước, thời khắc ấy đã cho thấy sự nghiệt ngã và trớ trêu của số phận.
Nhưng lúc đó y không liên lạc được anh cả, cũng biết rõ anh cả sẽ không dễ tin tưởng như thế. Vì vậy y dốc hết sức đi điều tra, nghĩ rằng khi gặp mặt anh cả, y sẽ đưa ra tất cả mọi thứ đã điều tra được.
Bây giờ xem ra, y có đưa hay không cũng chỉ có một kết quả.
Anh cả sẽ không nhận Giao Bạch.
Giao Bạch và Tiểu Sương hợp tác với nhau, không phải đơn phương lợi dụng. Dù không có màn hợp tác lừa dối họ Thẩm tính kế Thẩm Ký, mấy tháng sau nhà họ Thẩm vẫn sẽ chọn một trong hai, chọn Tiểu Sương có nhà họ Tề.
Sau đó Tiểu Sương bị mụ điên họ Lương kia để mắt tới...
Tuy nhiên, nếu không có nguyên nhân là lần hợp tác ấy, Thẩm Ký sẽ không giận chó đánh mèo họ Tề.
Nhà họ Tề sẽ không sụp, sự nghiệp của anh cả vẫn còn, anh sẽ không mất hết gia đình công việc.
Vì thế, anh cả hận Giao Bạch.
Anh cả cho rằng là Giao Bạch dẫn dắt làm hư Tiểu Sương, tất cả tai hoạ đều là do cậu gây ra, nhưng lại không ngẫm nghĩ xem, tại sao Tiểu Sương chẳng nói gì với họ. Bất luận là kế hoạch giữa cậu ta và Giao Bạch, hay là suy nghĩ của bản thân, chẳng hề nói gì cả.
Nếu Tiểu Sương nói thì đâu có chuyện về sau.
.
Tề Lận lấy một tay ấn vào đôi mắt đỏ ngầu của mình. Y đã đến Anh sau khi tốt nghiệp trung học, sau đó học hỏi sinh sống ở luôn bên kia. Y không dựa vào tài nguyên gia đình, không kinh doanh và không giao thiệp với các gia tộc khác.
Cũng chưa từng gặp đứa bé Giao Bạch ấy.
Anh cả đã tiếp xúc, lúc đầu có thiện cảm, sau đó lại thất vọng, mới khiến anh mâu thuẫn lớn như thế.
Tề Lận hiểu, nhưng không thể hoàn toàn tán đồng.
Trên đây là kết quả xây dựng tâm lý của Tề Lận những ngày qua, song phản ứng sau khi biết chân tướng của anh cả cũng không giống như y tưởng tượng lắm...
Không chỉ có hận thù, còn có những tạp chất khác lẫn vào, rất nhỏ bé mà chân thực. Trong lòng y đột nhiên có một tia sét đánh, hô hấp dồn dập.
Tề Lận bước nhanh tới bên giường. Y túm Lễ Giác khóc ngất dậy, không màng ánh mắt ngăn cản của anh cả mà kéo cậu ta ra.
Bảo đảm khoảng cách đủ xa để không nghe được nội dung nói chuyện, Tề Lận mới buông người ra, quay lại trước mặt người anh cả có đôi mắt sắp phun lửa, vài lần ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tề Lận vuốt tóc mấy lần, lực giữa các ngón tay dần tăng lên. Hầu kết y lăn lăn, khó khăn mở miệng: "Anh cả,"
Dừng một chút, Tề Lận hạ âm lượng xuống mức thấp nhất, như thể sợ đánh thức ác ma nào đó trên thế gian: "Không phải là lúc bắt cóc anh chạm vào Giao Bạch..."
"Không có!" Tề Tử Chí nhận ra mình phản ứng thái quá, anh trốn tránh ánh mắt dò xét của em hai, mím chặt đôi môi xám xịt, rồi hình như nhớ tới thứ gì đó kinh khủng lắm, vành môi càng mím chặt hơn.
Tề Lận vẫn luôn chăm chú nhìn anh trai mình, rút ra kết luận từ biểu hiện chi tiết của anh cả: Suýt chút nữa.
May quá.
May mắn thiếu một chút.
Tề Lận nhắm đôi mắt bị sử dụng quá độ, bên tai thình lình mà vang lên giọng anh cả, suy yếu mà rõ ràng, như thể đang kể một câu chuyện thuộc làu làu.
Mở ra một góc của tảng băng chìm trong thế gian muôn màu cho y.
"Anh không chạm vào cậu ta. Anh chỉ giao dịch với ông lão trên tàu, mỗi bữa chỉ cung cấp hai phần cơm, anh và Tiểu Giác ăn, không có phần của cậu ta. Anh ngăn cản Lễ Giác nhét đồ ăn cho cậu ta. Anh không cho cậu ta ăn gì, chỉ được xem bọn anh ăn."
"Ba ngày sau, trước khi anh bị thuyền viên phát hiện dấu vết, anh đánh ngất cậu ta và đẩy ra ngoài. Cậu ta bị ném xuống biển rồi bị người ta vớt lên, trở thành đối tượng để phát ti3t."
"Ngày ấy khi về khoang hàng, cậu ta như một con búp bê nát. Cậu ta nói mớ, anh tưởng cậu ta giả vờ, cấu véo cậu ta thì phát hiện cậu ta sốt cao."
"Cậu ta nằm chốc lát là bị quát đi, lúc trở về có vết thương mới, trên người bốc mùi hăng hắc. Anh thấy cậu ta ngày càng thối nát, cảnh cáo đừng lợi dụng Tiểu Giác."
"Có một lần, anh trông thấy cậu ta ôm Tiểu Giác, anh bèn kéo tóc cậu ta đập xuống đất. Cậu ta sắp chết mà không biết lấy sức lực phát điên từ đâu tới, nhảy dựng lên đánh nhau với anh. Thương tích của anh ngày càng trầm trọng, cậu ta cũng không chiếm được ưu thế."
"Lúc tàu sắp chìm, anh cướp áo phao mà cậu ta tìm được, cho cậu ta một dao, bỏ cậu ta trên con tàu đó."
Tề Tử Chí kể đến cuối, câu chuyện kết thúc: "Anh đã làm những việc này."
"Còn muốn biết gì nữa?" Anh nhìn đứa em hai chẳng biết đã lui về sau vài bước từ lúc nào. Cơ má y giật giật, y siết chặt nắm đấm, cố gắng hết sức kiềm chế không vung nắm đấm về phía anh.
Tề Lận không phát ra được thanh âm nào. Y là người làm nghệ thuật, giới xã giao đều là cùng ngành, cuộc sống cũng đơn giản. Mang đi Thẩm Nhi An gặp tai nạn xe cộ, cố gắng liên hệ nhà họ Thẩm, dùng đối phương trao đổi lấy Giao Bạch, là chuyện điên rồ nhất mà y từng làm.
Người phụ nữ họ Lương sát hại Tiểu Sương vì yêu đơn phương, họ Thẩm đuổi tận giết tuyệt, anh cả trả thù họ Lương, đối với Tề Lận, đây đều là chuyện có thể làm thế giới quan của y sụp đổ.
Lúc này lại thêm một mục.
"A Lận, em không quen Giao Bạch, chưa chung đụng với cậu ta bao giờ, em không biết tâm cơ của cậu ta sâu bao nhiêu đâu. Máu chảy trong thân thể cậu ta quá vẩn đục, không thể nào là máu dòng họ Tề, không thể." Khi nói đến mấy chữ cuối cùng, Tề Tử Chí kiên định mà quyết tuyệt. Nhưng anh không mở mắt, anh nhắm hai mắt lại, như thể sợ trông thấy một con quỷ hồn nào đó đứng ở đầu giường, bình tĩnh ngó xuống anh.
Tề Lận nhìn anh cả mình ở khoảng cách không xa không gần, thiên chi kiêu tử ngày xưa, niềm kiêu ngạo và toàn bộ hy vọng của dòng họ Tề: "Anh đã đối xử với em ấy như thế mà em ấy vẫn cứu anh."
Trong cổ họng Tề Tử Chí bật ra tiếng cười khàn khàn tràn ngập mùi máu tanh: "Thế mới nói cậu ta không phải em trai chúng ta đấy."
"Em nhìn Tiểu Sương rồi nhìn Tiểu Giác mà xem, tâm tư của bọn họ đều rất đơn thuần. Đen chính là đen, trắng chính là trắng, vô cùng đơn giản, nào phức tạp được giống cậu ta. Cậu ta cứu anh,"
Tề Tử Chí dừng lại trong giây phút ngắn ngủi mà yếu ớt: "Cậu ta cứu anh, chưa biết chừng là có mục đích gì khác."
Tề Lận giơ hai tay, mười ngón đan xen che lên mặt. Y phát ra tiếng th ở dốc khó nhọc và nặng nề.
—— giống như bị bàn tay vận mệnh bóp nghẹt cổ, không cách nào tránh thoát.
"Anh không có đứa em nào như thế. Cậu ta không phải em trai anh. Tiểu Giác mới đúng." Tề Tử Chí nói bằng giọng trầm thấp không thể nghe thấy được, sau đó dùng âm lượng lớn nhất mà hiện tại anh có thể phát ra, "A Lận, anh không muốn trông thấy em bắt nạt Tiểu Giác nữa. Em ấy ỷ lại anh, là đứa bé ngoan, là em trai em!"
Tề Lận là người không say xe không say sóng, nhưng khoảnh khắc này y lại cảm thấy choáng váng, đất trời đều đang quay cuồng: "Anh trai, việc đã đến nước này rồi mà anh còn không thừa nhận Giao Bạch là người nhà họ Tề, là không muốn đối mặt với sai lầm mình phạm phải."
"Anh đã làm sai cái gì?" Tề Tử Chí như nghe thấy câu chuyện cười, "Giao Bạch kia là đứa trẻ hư hỏng, phải nhận trừng phạt, anh không sai."
"Anh không sai." Anh nhắc lại và nhấn mạnh, nói cho chính mình nghe.
Tề Lận bỗng xông lên, tóm chặt cổ áo của anh cả. Cánh mũi y phập phồng nhanh chóng, viền mắt dần ươn ướt. Giây phút cảm xúc phẫn nộ đau thương lan khắp khuôn mặt, Tề Lận gầm lên: "Anh đang tự lừa mình dối người!"
"Anh không hề!" Gương mặt Tề Tử Chí đột nhiên vặn vẹo, trong mắt ngập đầy sự kiên trì dữ tợn. Không, anh không hề.
Đồng tử Tề Lận chợt co rụt. Y gọi bác sĩ, gấp gáp hoảng loạn chạy ra ngoài: "Bác sĩ! Bác sĩ —— "
Tề Tử Chí trên giường không ngừng hộc máu, cơ thể chốc chốc co giật phập phồng liên tục, hô hấp càng lúc càng yếu ớt.
Không thể chết được.
Anh không thể chết được.
Anh phải về Nam Thành, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiểu Sương.
Còn có,
Còn gì nữa...
Anh không thể chết.
.
Khi các bác sĩ đang cấp cứu cho Tề Tử Chí, con tàu đen đi xuyên qua màn sương.
Phụ tá râu quai nón và những người khác lúc thường hi hi ha ha, nhưng hiện tại cũng chẳng dám lơ là.
Sương mù quá dày, tầm nhìn không vượt quá hai mươi mét. Mỗi cây số phía trước là một canh bạc cuộc đời.
Hơn nữa biển sâu không giống lục địa, các yếu tố như dòng nước thuận nghịch, gió và sương mù đều không thể kháng cự, có quá nhiều hạn chế, nói lật là lật.
Người đàn ông Trung Quốc mà tiểu thư thích đang tìm người thân trên biển, còn phải đi qua vùng biển mà họ đã không đi trong mấy năm gần đây.
Những người canh gác đều là những người có thị lực tốt nhất, mệt mỏi thì được thay thế, các vị trí khác cũng áp dụng hệ thống đổi ca tương tự.
Trạng thái trong công việc của mọi người cũng không tệ lắm, có thể cố gắng hết sức để khiến con tàu né tránh kịp thời khi gặp trường hợp khẩn cấp.
Lúc Tề Tử Chí được một thiên tài y học nước Đức cứu về từ quỷ môn quan, trong sương truyền đến tiếng nổ mạnh.
Con tàu đen ngừng lại.
Cùng lúc đó, tiếng còi hơi vang lên.
Một nhóm công dân nước ngoài tụ tập trên boong tàu. Họ thấy sương mù đã tan đi một chút, trên mặt biển xuất hiện rất nhiều mảnh vụn, một chiếc tàu chở hàng của Trung Quốc đang bốc cháy, trên thân tàu có chữ Trung Quốc bay múa trong lửa.
Đó là hai chữ "Thuận lợi".
Bàn tay nắm lan can của Tề Lận vô lực buông thõng xuống. Ngón tay y còn lạnh lẽo hơn cả chiếc áo gió ẩm ướt.
Lễ Giác từ trong cabin chạy ra ngoài, đứng không vững nên ngã nhào trên đất: "Giao Bạch..."
"Giao Bạch!"
Lễ Giác gào khóc trước tàu hàng bốc cháy. Cậu ta mơ màng chống hai tay xuống đất, đau thương nỉ non không thôi, "Anh lên thiên đường đi... Ở đó không có đau cũng không có khổ, anh phải hạnh phúc nhé..."
"Tề," Cô gái người Anh chỉ vào Lễ Giác trên mặt đất, "Đó là ai, tại sao lại khóc xót xa như thế?"
Tề Lận không nhìn Lễ Giác, mà chỉ nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của con tàu với khuôn mặt tái nhợt: "Tiếp tục tìm, lấy con tàu này làm trung tâm, tìm kiếm xung quanh theo từng vòng."
Cô gái người Anh rất khó hiểu: "Tề, con tàu đã..."
"Becca, tôi đang tìm em trai tôi." Tề Lận quay đầu lại, gió biển thổi qua mái tóc đen và đôi hoa tai trắng bạc của y. Ánh mắt y nặng trĩu ưu thương.
Becca rất xin lỗi và ra dấu chữ "十" trước người: "Cầu Chúa phù hộ cho em trai anh."
Sau cùng, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt của y, để lại một dấu môi son trên mu bàn tay lạnh băng cứng ngắc của y, chân thành và nồng nhiệt: "Em cũng sẽ cho anh vận may của em, chúc anh và em trai đoàn tụ."
.
Khi ngọn lửa xung quanh thân tàu "Thuận lợi" cháy đến đỉnh điểm, trái tim Tề Tử Chí đột nhiên ngừng, các bác sĩ tiến hành cấp cứu lần thứ hai cho anh.
Và trên con tàu viễn dương trong sương mù dày đặc, căn phòng rộng rãi nhất cũng nồng nặc mùi thuốc.
Tất cả nhân viên y tế đều lui ra ngoài, chỉ còn lại một bệnh nhân khắp người đầy vết thương, cùng một đôi chủ tớ.
Nút bịt tai trên tai Thích Dĩ Lạo đã được tháo xuống, hắn chống đầu, xương ngón tay có đường nét rõ ràng đặt trên một quyển kinh thư.
Hắn đã đọc một trang này suốt mấy phút, vẫn chưa lật qua.
Chương Chẩm ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, ánh mắt có chút thất thần. Lúc anh leo lên tàu chở hàng, trông thấy Giao Bạch nằm sõng soài trên boong tàu, bụng bê bết máu, giây phút ấy anh mới nhớ ra tất cả.
Cô nhi viện Trường Ninh.
Đứa bé trai chừng hai ba tuổi loạng choạng chạy về phía anh.
Vì trốn chạy khỏi cô nhi viện, anh trèo cây rồi ngã bị thương, phần bụng bị cục đá đâm chảy máu. Cậu bé lóng ngóng che vết thương của anh, che chốc lát rồi cúi xuống thổi cho anh, nhưng cả người lại nằm bò trên vết thương của anh, làm chính mình máu me đầy mặt.
Đã nhớ ra mọi thứ.
Thứ cậu bé ấy đem tặng anh không phải là kẹo trái cây, mà là tranh vẽ.
Mấy bức.
Đều là cầu vồng. Cậu bé đã vẽ lên tất cả màu sắc cọ vẽ trong cô nhi viện, lung ta lung tung, năm màu rực rỡ.
Người gọi anh là anh trai bé chính là,
"Giao Bạch..." Ánh mắt Chương Chẩm dần có tiêu cự. Anh chống tay dựa vào ván giường chậm rãi đứng lên, không dám quay đầu lại nhìn người trên giường, chỉ lén lút liếc trộm một chút rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Chương Chẩm qua loa lau mặt: "Anh ba, giờ em hơi khó chịu. Em muốn về phòng ở một mình, trước giờ cơm tối sẽ không ra ngoài."
"Đi đi." Ánh mắt Thích Dĩ Lạo dừng trên kinh thư, dường như không nhận ra sự khác thường của thủ hạ.
Chương Chẩm vừa ra khỏi phòng, cổ họng đã phát ra tiếng nghẹn ngào.
Tại sao giờ anh mới nhớ lại.
Sớm hơn một chút là tốt rồi.
Nếu có thể sớm hơn...
Chương Chẩm nắm tay đập lên vách tàu, các khớp ngón tay trắng bệch. Mặc dù anh chỉ là tay chân nhà họ Thích, nhưng những năm nay cũng tích lũy được không ít mối quan hệ, tiền dành dụm cũng đủ dùng mấy đời.
Nếu nhớ lại sớm hơn, anh có thể mang Giao Bạch tới một nơi không ai quen họ, để Giao Bạch yên ổn học tập, đi làm, lập gia đình, bình an cả đời.
Mà không phải bị lão phu nhân họ Thẩm cùng với đứa con trai yêu quý của bà ta để mắt tới, phẩm cách bị nhục nhã, thân tâm đều để lại vết sẹo.
Hiện tại chỉ dựa vào chính anh thì không thể cho Giao Bạch một cuộc sống bình thường.
Chỉ có thể dựa vào anh ba.
Nhưng phía chủ tịch Thẩm...
Nỗi lo của Chương Chẩm rất nhanh liền biến mất. Anh ba có thể không màng nguy hiểm, bỏ qua công việc, tự mình ra biển tìm kiếm lâu như vậy, đủ để chứng minh hắn coi trọng Giao Bạch nhường nào.
Sự coi trọng này không thể lâu dài, cũng không rõ sẽ tồn tại trong bao lâu, song trong khoảng thời gian ngắn là không thành vấn đề.
Hơn nữa, nếu chủ tịch Thẩm còn muốn ra tay với Giao Bạch, vậy anh không ngại đeo súng xông vào nhà họ Thẩm.
Một vài anh em đến đổi ca, trông thấy