Giao Bạch kề mũi sát vào bùa hộ mệnh, vô thức hít hà, sau đó cậu như bị sét đánh, biểu diễn trực tiếp cảnh toàn thân nóng bừng đỉnh đầu bốc khói.
Đậu.
Giao Bạch nhảy phắt lên bên cạnh cây cột cuối giường rồi nhanh chân bỏ chạy. Cậu chạy một mạch đến chỗ thang máy, cấp tốc ấn thang máy đi vào.
Cửa thang máy phản chiếu dáng vẻ chột dạ cực điểm của cậu.
Đậu má.
Giao Bạch liên tục xoa mặt, trên cằm đau nhói, là do bùa hộ mệnh lắc lư văng trúng.
Sợi dây mảnh vẫn đang quấn quanh ngón tay, vài vòng xám đen có mùi trầm hương tạo thành một sự tương phản rõ ràng với sắc da tái nhợt của cậu.
Có chút hương vị sắc dục.
Giao Bạch quấn sợi dây thêm một vòng rồi nắm lá bùa treo lơ lửng vào giữa các ngón tay.
Thang máy đến tầng một, Giao Bạch bước ra ngoài, xuyên qua từng hành lang dài tĩnh mịch với khuôn mặt nóng bừng cứng đờ, đi thẳng đến phòng mình, đóng cửa lại.
Lúc Chương Chẩm đến gọi Giao Bạch ăn tối, cậu đang chép kinh Phật.
Đúng thế, kinh Phật.
Bên tay đã chồng một xấp nhỏ.
"Bạch Bạch, sao em lại chép kinh thư rồi?" Chương Chẩm kinh ngạc lên tiếng.
"Tĩnh tâm." Giao Bạch đặt bút lông lên thành nghiên mực, cầm lấy tờ giấy trước bàn, thổi thổi... Chữ giun bò ướt đẫm bên trên.
Chương Chẩm giật giật cơ mặt, Bạch Bạch và anh ba giống nhau thế cơ à, đến cách điều chỉnh cảm xúc cũng tương tự nhau.
Thực ra Giao Bạch chỉ đang làm màu.
"Anh, anh đừng đề cập chuyện em chép sách với vị trên tầng năm nhé." Giao Bạch sợ lão bi3n thái đòi sắp xếp bài tập cho cậu.
"Được được được, không nhắc." Chương Chẩm kéo Giao Bạch lên, "Đi ăn cơm."
Chương Chẩm đẩy cậu ra ngoài: "Chỉ hai ta ăn thôi, anh ba không xuống, bệnh cảm của anh ấy nặng thêm rồi, ban đêm anh phải trực ban..."
Giao Bạch dừng bước ngoái đầu lại: "Không phải là đã truyền dịch à, sao còn tệ hơn vậy?"
"Không biết." Chương Chẩm xoa xoa tóc cậu, thở dài, "Anh ba bị sốt mơ màng luôn rồi."
"Vốn dĩ anh ba chỉ cảm nhẹ, nhưng anh ấy không nghỉ ngơi, liên tục thức khuya tăng ca trong thời gian dài, xã giao cũng không từ chối, mắc bệnh mà còn dính thêm rượu và thuốc lá, buổi chiều còn ho ra tơ máu ở công ty." Chương Chẩm có thừa lòng nhưng không đủ sức.
Giao Bạch nhíu mày: "Phía nhà họ Thẩm có động tĩnh gì? Tình huống thế nào?"
"Hiện tại các phe đều đang cạnh tranh cho một dự án lớn của chính phủ." Chương Chẩm ậm ờ úp mở.
Giao Bạch móc dây đeo bùa hộ mệnh trong túi, người làm ăn, chuyên gia giới kinh doanh, cuộc đối đầu cũng trên thương trường.
Thủ đoạn và tài nguyên của mỗi người chính là đao kiếm.
.
Giao Bạch ăn chút thức ăn không thấy ngon miệng, ném bát quẹt miệng rồi chạy vọt ra ngoài. Cậu đi theo những con đom đóm trong rừng, ngắm sao ngắm trăng.
Lang thang đến tám chín giờ, Giao Bạch lên gác mang theo một thân nhiễm mùi hương cây cỏ từ bên ngoài. Cậu chảy không ít mồ hôi, người đỏ bừng nhớp nháp, lỗ chân lông mở ra, luồng râm mát xung quanh quấn lấy cậu, quấn suốt dọc đường đến tầng năm.
Tới gần phòng ngủ, Giao Bạch rùng mình một cái. Mùa hè ở Lan Mặc Phủ cũng không cần bật điều hòa.
"Cậu Bạch, cậu đến thăm Thích gia à?" Thích Thập Nhị ở cửa khách khí chào hỏi, "Cậu chờ chút, để tôi thông báo một tiếng."
Giao Bạch ngửi mùi mồ hôi trên quần áo mình, nghĩ thầm, với cái tính cuồng sạch sẽ kia, Thích Dĩ Lạo nhất định sẽ chê.
Sau đó lại nghĩ, vị kia đang sốt đấy, không ngửi được gì đâu.
Ai ngờ, bên trong truyền ra giọng nói khản đặc lại rõ ràng của Thích Dĩ Lạo: "Đừng cho cậu ấy vào."
Cũng cùng lúc đó, mèo dùng móng vuốt che khuất gương mặt lạnh lùng của mình.
Giao Bạch: "..."
Ha ha, không nhìn thì không nhìn, ai thèm.
Giao Bạch chẳng màng sự lúng túng của Thích Thập Nhị, cậu quay đầu rời khỏi.
Thích Thập Nhị trơ mắt nhìn cậu chủ nhỏ bị Thích gia chọc giận bỏ đi, anh ta cảm thấy chuyện này kỳ quặc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhắn tin cho anh Chẩm của anh ta.
.
Chương Chẩm đi thẳng từ phòng tập thể hình tới, đồ thể thao tùy ý trùm bên ngoài áo ba lỗ, bắp thịt đẹp đẽ nóng bỏng lúc căng chặt lúc thả lỏng. Anh bước vào phòng ngủ, mồ hôi đầm đìa: "Anh ba."
Thích Dĩ Lạo dựa đầu giường, trên chăn đặt một số tài liệu cần phê duyệt. Hắn cầm vài bản trên tay, đang lật xem. Ống truyền dịch thỉnh thoảng đung đưa theo động tác của hắn.
Chương Chẩm nhìn anh ba vừa truyền dịch vừa xử lý công việc, nửa câu sau nghẹn ngang cuống họng.
"Có việc cứ nói." Thích Dĩ Lạo ho khan vài tiếng trầm thấp.
"Em nghe Thập Nhị kể Bạch Bạch tới thăm anh, nhưng anh không cho em ấy vào." Chương Chẩm gãi gãi da đầu chảy mồ hôi ròng ròng, "Có phải là em ấy đã chọc giận anh ở đâu không?"
Thích Dĩ Lạo ký tên lên giấy tờ: "Cậu ấy gọi cậu tới hỏi à?"
Chương Chẩm lắc đầu: "Không ạ."
"Vậy cậu hỏi làm gì?" Thích Dĩ Lạo đặt giấy tờ đã được ký sang một bên, giữa hai lông mày anh tuấn nho nhã hiện lên vẻ mệt mỏi ốm yếu.
Chương Chẩm yên lặng. Hai người quan trọng nhất có vướng mắc tình cảm, anh bị kẹp ở giữa, bận tâm cả đôi bên.
Thích Dĩ Lạo xử lý phần văn kiện tiếp theo, bỗng nhiên mở miệng: "Thư thông báo trúng tuyển của Đại học Y sắp tới rồi nhỉ."
Chương Chẩm sửng sốt: "Có lẽ sẽ sớm thôi."
"Tổ chức bữa tiệc nhỏ chúc mừng đi." Thích Dĩ Lạo ho khan nói.
Chương Chẩm chần chừ: "Vào lúc này..."
"Không ảnh hưởng." Thích Dĩ Lạo ngắt lời.
"Thế để em phái người bố trí." Chương Chẩm lên tiếng, anh ba tổ chức tiệc cho Bạch Bạch, thế hẳn là không xảy ra mâu thuẫn gì.
Như vậy, tại sao anh ba không cho Bạch Bạch vào phòng ngủ?
"Anh ba, em có cần đi khuyên nhủ Bạch Bạch không?" Chương Chẩm nửa thật nửa giả, "Thập Nhị kể rằng, lúc rời đi, mặt Bạch Bạch tái xanh, bây giờ còn không biết đang khổ sở ở đâu đây."
Dứt lời, anh phát hiện xung quanh yên tĩnh quá mức, bèn liếc anh ba một cái, sau đó đối mặt một ánh mắt nửa cười nửa không.
"Khổ sở? Đứa em trai kia của cậu sẽ chỉ ở góc nào đó mắng tôi thôi." Thích Dĩ Lạo cười một tiếng, rồi nụ cười trên môi nhạt đi, "Đưa cho cậu ấy mấy quả đào, ăn xong là sẽ vui vẻ."
"Mẻ đầu tiên đã ăn hết rồi, còn mẻ thứ hai chưa chín." Chương Chẩm đáp.
"Vậy thì gửi nửa quả dưa hấu qua đó đi." Thích Dĩ Lạo khẽ tặc lưỡi, "Nhỏ thôi, để cậu ấy đỡ ăn nhiều, bụng lại phình như quả bóng."
Chương Chẩm: "..."
Láng máng phát hiện ra điều gì đó, anh nhìn chằm chằm cổ áo ngủ của anh ba, muốn dò xét cho rõ.
"Còn đờ ra đấy làm gì." Thích Dĩ Lạo phất tay, "Đi ra ngoài dỗ cậu ấy đi."
.
Chương Chẩm nhận nhiệm vụ lớn đi xuống tầng, anh ra sân sau chọn một quả dưa hấu tròn, bổ làm đôi mang đến phòng Giao Bạch.
Không có ai. Chương Chẩm đi tới tầng một mở thư phòng ra.
"Bạch Bạch." Chương Chẩm cắm một chiếc thìa dài nhỏ vào nửa quả dưa bê qua, "Đã muộn thế này rồi, vẫn đang học à?"
Đến gần nhìn kỹ, Chương Chẩm im lặng.
Mặt bàn bày một tờ giấy, trên đó là con... Mèo? Đại khái, có lẽ thế.
"Bạch Bạch, em thích mèo à?" Chương Chẩm đưa dưa hấu cho cậu.
"Không thích." Giao Bạch vẽ mấy sợi lông cho mèo rồi ném bút đi, cầm thìa khoét một miếng dưa hấu nhét vào miệng, "Nó từ đâu tới đấy ạ?"
"Tầng năm." Chương Chẩm ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, vén áo thể thao lau mồ hôi trên cơ bụng, "Anh ba bảo anh mang dưa hấu cho em."
Giao Bạch hừ một tiếng.
"Anh ba không gặp em, có lẽ là sợ lây cho em." Chương Chẩm nghiêm nghị, "Sức khỏe em yếu."
Giao Bạch lườm một cái, quần què gì, tuyệt đối là có nguyên nhân khác.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Lão bi3n thái từ trước đến nay luôn lịch thiệp thân sĩ, sướng vui đau buồn đều nằm dưới lớp da ấy, rất hiếm khi trực tiếp như thế.
Giống như... Sợ cậu đi vào.
Sợ cái gì, ông đây cũng không ăn anh. Giao Bạch xử lý một miếng dưa hấu lớn, miệng đầy thịt dưa và nước ngọt.
"Bạch Bạch, anh hoài nghi..." Chương Chẩm đan hai tay đặt lên bàn, lầm bầm, "Anh ba đã làm mất một vật rất quan