Giao Bạch tỉnh dậy trong bóng tối thăm thẳm, mũi nồng nặc mùi đất tanh tưởi, trong miệng cũng có. Cậu như thể bị lún sâu trong vũng lầy, hơi thở ngập mùi nước bùn.
Cơ thể vô lực, cảm giác này rất giống khi Úc Hưởng chuốc thuốc cậu.
Làm cơ bắp cậu lỏng lẻo, không thể cử động bình thường.
Giao Bạch cuộn mình ho khan vài tiếng, khắp người bao phủ bởi bùn khô đóng thành vảy cứng, nhăn nhúm dính chặt vào da thịt, toàn thân bẩn thỉu.
May mắn giờ là đầu tháng Chín, chứ nếu là hai tháng nữa thì cậu sẽ chết cóng mất.
Giao Bạch không lập tức cố gắng bò dậy, tìm tòi hoàn cảnh, hoặc sử dụng tiếng hét để thu hút kẻ đặt bẫy. Cậu lựa chọn co lại trên đất để tiết kiệm thể lực, sau đó kiểm tra thông tin tài khoản của mình trước.
Số lượng bạn tốt trong danh sách từ sáu biến thành bốn. Lễ Giác và Chương Chẩm không nằm trong đó, bọn họ ấy vậy mà lại tăng thẳng tới 100 rồi xếp vào nhóm trong lúc cậu hôn mê.
Giao Bạch ngạc nhiên, thế cậu đã hôn mê bao lâu? Cậu cử động ngón tay, khó nhọc thò tay vào túi quần lấy di động ra bấm bấm, nhưng không có cách nào mở máy. Vỏ điện thoại dày đặc vết bùn.
Không biết thời gian, cũng không rõ là đêm đen hay ban ngày.
Giao Bạch cất điện thoại trở lại vào túi, chớp chớp hàng mi dính đầy nước bùn rồi tiếp tục kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ.
Theo suy nghĩ của cậu, tài khoản chuyển sang mục nhóm.
Vốn là,
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng 0/0
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/2
Hiện tại là,
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 0/1
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3
Người mới gia nhập nhóm "Cả đời khó quên" chính là Lễ Giác.
Giao Bạch xem avatar của Lễ Giác, có chữ "Trăm" màu xám. Chờ khi cậu ta online, chưa biết chừng chữ "Trăm" sẽ biến thành màu nền xanh lam của ảnh một inch của Thẩm Nhi An, mà thiết kế phần rìa avatar là bộ phận ngũ quan nào đó của Thẩm Nhi An.
Người xa lạ quen thuộc nhất...
Bọn họ cùng nhau lớn lên, có thể khoác lớp vỏ "quen thuộc nhất".
Giao Bạch dời mắt, dừng trên tổ nhóm thứ hai. Avatar của Chương Chẩm cũng là chữ "Trăm" màu xám.
Cậu và Chương Chẩm là chí thân.
Giao Bạch cơ bản có thể đoán được còn ai sẽ đi vào nhóm "chí thân chí cốt" này. Hiện tại cậu không có lòng dạ cân nhắc chuyện các bạn tốt tiến vào nhóm, đầu óc rất rõ ràng đồng thời cũng rất hỗn loạn.
Cậu chỉ nhớ Chương Chẩm đẩy cậu vào xe, cậu muốn xuống tìm Lễ Giác chết tiệt nhưng cửa xe lại bị Chương Chẩm khóa.
Sau đó thì sao,
Sau đó cửa xe bên kia đột nhiên bật mở, cậu chưa kịp quay đầu đã cảm thấy cổ nhói lên như bị tiêm một mũi, tiếp theo là mất tri giác, chẳng biết gì cả, vừa mở mắt đã thấy mình nằm ở đây.
Đó là súng gây mê.
Trong chuyến đi đến thôn Sa Thủy, cậu dẫn theo toàn người làm lâu năm của nhà họ Thích, kinh nghiệm phong phú, họ đã kiểm tra hết tất cả các khu vực xung quanh chỗ đỗ xe, không có mai phục.
Vì vậy chỉ có một khả năng, người quen gây án.
Gia tộc lớn ít nhiều đều có tai mắt của các thế lực khác, họ Thích cũng không ngoại lệ.
Còn không biết người vệ sĩ nhà họ Thích tham gia ván cờ này được nhét vào từ bao năm trước, đến Thích Dĩ Lạo cũng không hề phát hiện ra.
Giao Bạch không rõ chuyện đã xảy ra sau khi mất ý thức. Chương Chẩm phát hiện ra cậu biến mất, nhất định sẽ tự trách mình đã không bảo vệ cậu thật tốt.
Chương Chẩm còn đích thân đẩy cậu lên xe, khóa cậu bên trong dẫn đến việc cậu mất tích, đả kích này không nhỏ, không biết vì tìm cậu sẽ sốt ruột thế nào nữa.
Vừa áy náy vừa căm ghét bản thân.
Đây là nhân tố khiến độ sinh động của Chương Chẩm vượt qua 50 vào nhóm luôn.
Về phần Lễ Giác...
Giao Bạch cơ bản có thể xác định rằng, Lễ Giác cũng là một quân cờ trong bàn cờ, còn nằm ở vị trí trung tâm.
Một trong những nội dung của nhiệm vụ bắt buộc là muốn Giao Bạch nhận được sự tha thứ từ Lễ Giác. Nếu nhiệm vụ thành công, chứng tỏ cậu ta đã tha thứ, không còn oán hận gì nữa.
Lễ Giác là người trong cuộc, cậu ta hoặc là che giấu tất cả cảm xúc của mình mà không để lộ bất kỳ manh mối nào, hoặc là nói sạch toàn bộ.
Vậy tại sao cậu ta gọi tên anh Tiểu Thu của cậu ta biết bao nhiêu lần mà lại không nói tiếp?
Không thể nào là quên mất, cậu ta nhớ rất rõ ràng, chỉ là đang do dự.
Kẻ bày cuộc ra một điều kiện nào đó với cậu ta, nó và sự thiện lương của cậu ta, hai thứ này lần lượt được đặt ở hai đầu thang đo.
Nói một cách đơn giản, là vì chính mình hay vì người khác.
Mỗi lần Lễ Giác hét lên đều là sự đắn đo của cậu ta, cuối cùng cậu ta lựa chọn không nói ra đoạn sau, không nói ra chân tướng, lựa chọn chính mình.
Sau suy nghĩ đó, vì thuộc tính nhân vật cũng chính là tính cách của cậu ta, cậu ta cảm thấy hối hận và muốn tự tử.
Độ sinh động vượt qua 50, là sám hối chuộc tội của cậu ta.
—— Tôi là tội nhân, tôi đã hại anh Tiểu Thu, tôi không muốn làm người xấu, không muốn sống trong bóng tối bị khiển trách cả đời, cuộc sống quá đau khổ, tôi nên đi theo bà nội thì hơn.
Biến chuyển tâm lý này dựa trên phỏng đoán của Giao Bạch, không ai biết suy nghĩ cụ thể của Lễ Giác. Cậu ta là người quá cảm tính, có lẽ đến chính cậu ta cũng không rõ một giây sau mình sẽ làm ra chuyện gì.
Cả đời Lễ Giác chỉ kiên trì một việc —— yêu Thẩm Nhi An.
.
Tay chân Giao Bạch mềm oặt, cậu tiến vào cột tư liệu của Chương Chẩm, đập vào mắt là từng mục thông tin cá nhân.
Quỹ đạo cuộc sống của Chương Chẩm rất đơn giản, anh không có kinh nghiệm yêu đương, vòng tròn xã giao chính là nhà họ Thích, lấy anh ba của anh làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phía.
Tính cách là: Bề ngoài nghiêm túc thẳng thắn, trong lòng có thiện ý.
Giao Bạch quét một vòng xong tư liệu của Chương Chẩm, theo chỉ dẫn từ mũi tên tròn trong suốt, cậu tiến vào phòng thế giới của Chương Chẩm.
Ảnh nền là bầu trời sau cơn mưa.
Một đường cong rơi xuống ở nơi chân trời, vẽ ra một vòng cung đầy màu sắc.
Đám mây đang di chuyển.
"Bảo vật thơ ấu" của Chương Chẩm trống rỗng, trong "Ký ức hồi nhỏ" đều là cùng Giao Bạch, nói chính xác hơn là liên quan đến nguyên chủ Vương Sơ Thu, Vương Sơ Thu thuở bé.
Trong đôi mắt cún con(1) chứa chan ngây thơ xán lạn, cậu cười khanh khách chạy sát theo sau đứa bé cao hơn mình một chút.
(1) Mắt cún con, puppy eye, là kiểu mắt to tròn, đuôi mắt hơi hướng xuống, trông rất vô tội đáng yêu.
Đứa bé trai kia chính là Chương Chẩm quá khứ.
"Thành tựu thanh niên" là giai đoạn hiện tại, song bên trong trống không.
Ngoài ra còn có ký hiệu dấu chấm than "Đã cập nhật".
Giao Bạch hỏi trong lòng: "Đây là ý gì? Bên trong vốn có thứ gì đó, nhưng bây giờ đột nhiên cập nhật nên biến mất à?"
[Đúng thế.]
Giao Bạch cau mày, nếu không thấy cậu, Chương Chẩm sẽ thất vọng, nhưng nó không đến nỗi khiến anh thất vọng với bản thân của thời kỳ này tới mức ấy, ngay cả niềm kiêu ngạo và vinh dự ban đầu cũng tan biến sạch sẽ.
Không phải là cho rằng mình đã chết rồi đấy chứ?
Giao Bạch nghĩ đến khả năng này, cổ họng giật giật ngột ngạt, đáp án phải đợi kẻ đặt bẫy hiện thân mới biết được.
Trong "Trung niên thất bại" chỉ có một đoạn ghi âm.
Bối cảnh là trời đổ mưa, anh như đang ngồi dưới mái hiên, lẩm bẩm một mình.
- Ngày mai lại là ngày đến thăm anh ba.
"Giấc mộng tuổi già" dưới cùng của mảng khối đó là lời tự thuật của Chương Chẩm. Không có ảnh minh họa cũng không có video ghi âm, chỉ mấy dòng chữ.
- Nếu có