Giao Bạch ngã về trong chăn. Hào quang nhân vật chính của Lễ Giác mạnh ghê, vào lúc này làm nam hai của cậu ta có ký ức của vòng tuần hoàn thứ nhất, cũng thật sự gửi than trong tuyết, chết đuối vớ được cọc, xoay chuyển tình thế.
Chờ đã, có điểm không đúng...
Giao Bạch đăng nhập vào tài khoản, xem nhóm đầu tiên trong bốn nhóm.
→ duyên phận kiếp này [tri kỷ] 0/1.
Sầm Cảnh Mạt nằm thành hàng.
Lúc trước Giao Bạch nghĩ thế nào cũng không thông, Sầm Cảnh Mạt chỉ tiếp xúc nghiêm túc với cậu một lần ở trong xe, làm sao sẽ coi cậu là tri kỷ chứ? Mối quan hệ này không khỏi quá khó hiểu. Hiện tại dường như cậu có thể luận ra nguyên nhân.
Biệt danh ghi chú của mỗi nhóm, là nhận thức đơn phương của người bạn tốt dành cho cậu, không phải là tình cảm lẫn nhau.
Mà tri kỷ đại diện cho người đồng đạo.
Giao Bạch phân tích suy đoán, cảm thấy không phải tối nay Sầm Cảnh Mạt mới nắm giữ ký ức, mà trước khi vào nhóm đã có rồi.
Đó là nguyên nhân Sầm Cảnh Mạt tiến vào nhóm thứ nhất.
Tại sao, bởi lẽ Sầm Cảnh Mạt nhớ lại vòng tuần hoàn đầu tiên, sẽ nhớ lại cả những gì liên quan đến anh trai cùng quê mà Lễ Giác từng tiết lộ với hắn. Một người lẽ ra đã chết từ lâu, nhưng lại đang xoay quanh mấy gia tộc lớn, cuốn lên nhiều sóng gió như vậy, không chết mà vẫn sống ở nhà họ Thích.
Đối với Sầm Cảnh Mạt, sự tồn tại của Giao Bạch quá đột ngột, giống hệt một quả cầu lửa, quỹ đạo nơi nó đi qua đều sẽ bị đốt cháy, không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Sầm Cảnh Mạt cho rằng Giao Bạch có thể tránh thoát kết cục tử vong ban đầu, là do cũng có ký ức biết trước tương lai, vì thế mới coi cậu thành cái gọi là tri kỷ, bọn họ chính là hai thuyền lá nhỏ trong đại dương vận mệnh?
Suy luận như thế, về logic là có thể thông.
Nếu không Giao Bạch thật sự không nghĩ ra lý do Sầm Cảnh Mạt ăn dưa vượt mốc 50, nhanh chóng vào nhóm, còn coi cậu là tri kỷ.
Giao Bạch xóa bỏ những tấm ảnh về cuộc trùng phùng với tình yêu không được đáp lại tưởng như kéo dài cả thế kỷ. Nếu đã là tri kỷ, hẳn Sầm Cảnh Mạt sẽ không xử lý cậu vì Lễ Giác đâu nhỉ? Nghĩ đến điều gì đó, cậu tiến vào phòng thế giới của Sầm Cảnh Mạt.
Nhìn thấy trong bảng đen nhỏ trong phòng thế giới, muốn nói với mình của kiếp sau ——
1: Gặp được Tiểu Lễ Giác - người yêu của tôi, trước Thẩm Nhi An. Tôi muốn mình và em có một cuộc gặp gỡ không toan tính.
2: Không đấu với Thẩm Nhi An, không có gì quan trọng hơn Tiểu Lễ Giác.
3: Khi cơ hội đến trước mặt, tôi phải lập tức buông bỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Sầm, buông bỏ quyền thế và vinh quang, dẫn em đi.
Trong ba điểm, nửa phần trước của điểm thứ nhất không thể thực hiện được, nhưng phần sau và điểm thứ hai thứ ba đều có thể lựa chọn, vẫn kịp.
Cơ hội tới rồi nha. Người yêu đã bị cướp đi thành công, lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Chẳng lẽ vẫn muốn phân tranh cao thấp với Thẩm Nhi An một hồi giống vòng tuần hoàn đầu tiên?
Trong câu hỏi đáp đằng sau bảng đen nhỏ, giữa kiếp sau và lặp lại kiếp này, Sầm Cảnh Mạt đã chọn cái sau.
Hắn làm lại từ đầu, nhớ ra ký ức vòng đầu tiên khi tất cả sai lầm đều chưa xảy ra, mọi sự thiên vị của ông trời lăn đến bên chân hắn, chỉ chờ hắn duỗi tay nhặt.
Hiện tại hắn cách việc bù đắp tiếc nuối, đạt được viên mãn, chỉ thiếu một chữ: Đi.
Mang Lễ Giác đi.
Giao Bạch ném chiếc điện thoại bị cậu cầm tỏa nhiệt sang một bên. Sầm Cảnh Mạt mắc bệnh tim, truyện tranh mô tả đầu ngón tay hắn dính mùi thuốc, thể chất của hắn khá kém trong nhóm nhân vật công. Ấm sắc thuốc không tự mình biết mình, còn muốn mưu quyền đoạt yêu, thành ra tráng niên mất sớm, lúc chết là thời thanh niên, giai đoạn hiện nay.
Trừ phi Sầm Cảnh Mạt ngu ngốc, thì mới đi đường cũ.
Phân tích xong xuôi, Giao Bạch an tâm hơn. Cậu hy vọng Sầm Cảnh Mạt mau chóng tuân theo chấp niệm của mình ở vòng tuần hoàn đầu tiên, giao nhà họ Sầm cho Thẩm Nhi An, dẫn Lễ Giác ra nước ngoài định cư.
.
Điện thoại reo, Thẩm Nhi An gọi tới.
"Giao Bạch, tôi không điều tra ra Sầm Cảnh Mạt quen biết Lễ Giác thế nào, không có manh mối." Thẩm Nhi An trầm giọng nói, "Tôi lo anh ta muốn báo thù cho Lễ Giác, không tiện đối phó tôi thì rất có thể sẽ tìm tới cậu."
Giao Bạch sờ sờ băng gạc trên trán: "Tôi đã biết rồi."
"Cậu cũng đừng lại điều tra vướng mắc giữa hai người kia nữa, không liên quan gì tới cậu." Cậu nói thêm.
Thẩm Nhi An ngồi trong góc ban công: "Vậy còn đưa..."
"Không đưa nữa." Giao Bạch nói, "Lễ Giác đến nhà họ Sầm rồi, chúng ta đừng quan tâm."
"Ừ." Thẩm Nhi An lên tiếng.
Giao Bạch khẽ tặc lưỡi, cú va đập của cậu có hiệu quả: "Nghe nói ban ngày cậu bị thương, sao rồi?"
"Tin giả." Thẩm Nhi An nói, "Tôi sẽ "tĩnh dưỡng" một thời gian."
Giao Bạch lười cân nhắc những mưu kế chốn thương trường, nhưng Thẩm Nhi An lại chủ động nói với cậu về kế hoạch.
Thẩm thị có một nguyên lão không ưa Thẩm Nhi An, muốn tranh giành vị trí kia.
Thẩm Nhi An mượn danh nghĩa bị thương cho ông ta cơ hội phát huy, chờ ông ta lôi kéo được những kẻ hai lòng khác trong Thẩm thị, Thẩm Nhi An sẽ một mẻ hốt gọn bọn họ.
Giao Bạch nghe xong không có ý kiến gì.
Thanh âm đầu kia điện thoại âm u đè nén: "Có phải là cảm thấy chuyện tôi làm rất tẻ nhạt không?"
"Có hơi." Giao Bạch ăn ngay nói thật. Cậu thuần yêu thích tuyến tình cảm máu chó, thường nhảy qua cốt truyện về vấn đề làm ăn, lười đọc.
Thẩm Nhi An nở nụ cười: "Chú Thích không ở cạnh cậu à?"
"Anh ấy đang tắm, híz-khà-zzz..." Giao Bạch cắn phải đầu lưỡi, đau hít hà. Cậu đang định giải thích đây là phòng tiêu chuẩn có hai chiếc giường, Thẩm Nhi An đã vội vã chào cậu rồi cúp máy.
Cửa phòng tắm bật mở, Thích Dĩ Lạo bước ra với hơi nước lạnh như băng. Người trẻ tuổi trên giường đối diện với hắn, chăn bông màu trắng xộc xệch quấn quanh eo, áo choàng tắm rộng rãi lỏng lẻo, đuôi tóc mềm mại nép vào cần cổ nhợt nhạt.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, thanh niên che miệng nhíu mày nhìn sang, hàng mi rậm cong lên chớp chớp, đuôi mắt cụp xuống ửng đỏ, ánh lên bóng nước ướt át, giống như xen lẫn mảnh lưu ly vụn đẹp đẽ.
Hơi thở Thích Dĩ Lạo thoáng ngưng lại, hắn nhíu chặt mày, quét mắt nhìn Giao Bạch một cách bất đắc dĩ lại giống như ai oán, sau đó xoay người quay lại phòng tắm.
Giao Bạch: "... ???"
.
Phía biệt thự, Thẩm Nhi An cúi đầu vuốt v e điện thoại.
"Nhi An, đáng lẽ cậu không nên tiết lộ chuyện mình giả vờ bị thương cho người ngoài." Phòng khách vang lên giọng Đàm Quân, gần đây hắn ta không đi làm, vẫn luôn ở nhà mình dưỡng thương, hơn mười phút trước cất công chạy tới.
Đàm Quân chầm chậm bước đi, lê giày trên đất: "Càng không thể nói ra kế hoạch dọn dẹp nội bộ Thẩm thị."
Thẩm Nhi An đang phiền não lo nghĩ điều gì đó, không tiếp lời.
Mãi đến tận khi Đàm Quân nói, Thích Dĩ Lạo đến Nam Thành không dẫn theo nhóm người Chương Chẩm, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Thẩm Nhi An từ từ quay đầu, mày mắt cực kỳ giống người lãnh đạo Thẩm thị trước đây đang bị bóng tối bao phủ, không thể nhìn rõ đó là cảm xúc gì.
"Nhi An, tôi biết cậu coi trọng người bạn Giao Bạch này." Đàm Quân ngồi xuống ghế sofa nâu trong phòng khách, trán lấm tấm mồ hôi, "Nhưng người làm nên việc lớn, không có ai không cô đơn lẻ loi, trên con đường thành công không thể mang theo bất kỳ tình nghĩa nào."
Bờ vai không còn ngây ngô của Thẩm Nhi An nhô ra khỏi bóng tối: "Chú Đàm, chú đừng ép tôi."
Trên khuôn mặt gầy gò của Đàm Quân hiện lên một nụ cười khổ: "Nếu không phải vì từng hứa với mẹ cậu, cỏ trên mộ tôi đã có thể cao bằng một người rồi. Nhi An, hy vọng cậu có thể hiểu rõ, chúng ta có chung một mục tiêu, tôi đang đồng hành với cậu."
Thẩm Nhi An đứng dậy trước lan can, đỉnh đầu đầy sao, trước mặt là gió đêm mùa xuân, sau lưng là đại sảnh rộng rãi sáng sủa xa hoa, y lại như