Thức ăn được dọn lên không bao lâu, Chương Chẩm kéo ghế đứng dậy.
Giao Bạch khó hiểu gọi giật anh, mồm miệng lúng búng: "Anh, anh đi đâu đấy?"
Chương Chẩm đẩy ghế trở lại: "Xuống tầng."
Giao Bạch nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Anh không ăn ở đây ạ?"
"Anh đi tìm các anh em nói chút chuyện." Chương Chẩm vội vã đi về phía cửa ra vào, càng ngày càng khó làm bóng đèn.
Dưới tầng, một nhóm vệ sĩ họ Thích ngồi trên quả chanh cao cao, uống rượu dùng bữa, xem ti vi.
Nghe đến tiếng xuống tầng, mọi người đồng loạt nhìn sang, sau đó không hề bất ngờ mà vươn tay ra, vẫy vẫy: "Đến đây đến đây, anh Chẩm, đã dành chỗ cho anh từ sớm rồi."
Chương Chẩm tới ngồi xuống, một cốc bia lạnh được nhét vào tay anh, anh đặt nó sang một bên: "Tôi phải lái xe, không uống."
"Cứ uống đi, bên ngoài đã có kẻ không uống rượu rồi, để cậu ta lái là được." Thích Nhị bĩu môi hướng về phía cửa nhà hàng.
Chương Chẩm chuyển mắt, Thích Hoài đang đứng ở cửa ngắm xe cộ tấp nập bỗng quay đầu lại.
Hai người đối diện nhau, rồi đều ngoảnh mặt đi. Bọn họ một người theo văn, học xong trở về, một bụng mực nước, được gia chủ coi trọng; một người theo võ, học không được mấy năm, lớn lên cùng gia chủ, không có chủ đề chung.
"Anh Chẩm, Thích gia có bảo anh đặt phòng không?" Có người anh em nấc rượu thốt ra một câu.
Não bộ Chương Chẩm chưa kịp xoay chuyển: "Đặt phòng gì?"
Các anh em nháy mắt ám muội.
Hạt đậu phộng trên đũa Chương Chẩm rung lên rồi lăn xuống bàn: "Cút, Bạch Bạch nhà tôi còn nhỏ."
Bị ảnh hưởng từ em trai, anh thỉnh thoảng cũng bật ra vài từ chửi bới, giọng điệu không khác mấy.
Thích Nhị kể về cảnh cậu Bạch chọn hoa cho Thích gia, pha trộn rất nhiều trí tưởng tượng của mình, sau khi dứt lời, anh ta vỗ vỗ vai đại ca: "Con cái lớn không được giữ lại nha, anh Chẩm."
"Đúng đấy đúng đấy." Nhóm người trên bàn đã bắt đầu suy nghĩ xem mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong thẻ, có thể làm bao nhiêu phong bao lì xì.
Chương Chẩm trừng mắt: "Ăn của các cậu đi."
Mọi người cười toe toét, không nghiêm túc, lúc không làm việc đều là trẻ choai choai.
"Có chuyện này," Chương Chẩm gắp đậu phộng ăn, "Các cậu có lên mạng đọc tin kết hôn của vị thái tử gia họ Sầm kia không?"
Tiếng ồn ào trên bàn thoáng ngừng lại, sau đó các anh em mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.
"Làm sao không thấy chứ, hôm nay đủ kiểu đẩy tin."
"Tao cũng thế, vừa mở điện thoại ra là có, muốn không nhìn thấy cũng khó."
"Thanh thế to lớn."
"Thái tử gia thích nhóc lo li có chỉ số thông minh không cao lắm. Tao không ngờ tới, thật sự không ngờ tới."
"..."
"Tôi cảm thấy, chuẩn phu nhân nhà họ Sầm, thật giống như từng gặp ở đâu rồi." Chương Chẩm nói chậm lại, "Các cậu có cảm giác đó không?"
Mọi người tập thể lắc đầu, không có.
Chương Chẩm còn định nói tiếp, Thích Nhị đã tranh múc một thìa thịt bò hầm cho anh trước: "Anh Chẩm, ăn đi ăn đi."
.
Nguyên tầng cao nhất chỉ có hai người Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo, tất cả phục vụ đều lùi ra.
Đây là lần đầu tiên Giao Bạch dùng bữa tại một nhà hàng ngoài trời. Tâm tư của cậu chốc thì hướng về ánh sao trên bầu trời, chốc lại dừng trên những chùm đèn của nhóm cao ốc, chốc lại dời xuống ánh nến đối diện Thích Dĩ Lạo, hoàn toàn không bình tĩnh được.
"Anh ba, tuy Lễ Giác trở thành Vương Ngọc, nhưng cậu ta chỉ mặc trang phục của nữ, chứ gương mặt vẫn như cũ, không sửa mặt." Trong bầu không khí vô cùng tốt đẹp, Giao Bạch tìm chủ đề, "Nếu anh trai em nhìn thấy người, vậy khẳng định sẽ..."
Thích Dĩ Lạo tao nhã cắt bít tết: "Bệnh tình của cậu ấy đã chuyển biến tốt, chú ý một chút là sẽ không có việc gì."
Giao Bạch nghĩ thầm, cũng đúng, hiện tại tốt hơn nhiều so với vài tháng trước.
"Vậy anh có tham dự đám cưới không?" Giao Bạch bỏ dao nĩa xuống, hai tay đặt lên khăn ăn trên đùi, nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh có hồn, tính ám chỉ không thể rõ ràng hơn.
Thích Dĩ Lạo cho một miếng bít tết vào trong miệng, thong thả nhai nuốt: "Theo lý, là phải tham dự."
Giao Bạch đợi hồi lâu, sau đó không kiên nhẫn nói: "Em đi cùng anh nhé?"
Thích Dĩ Lạo nhướng mi.
Giao Bạch chợt hít một hơi thật sâu. Ánh mắt người đàn ông phía đối diện dành cho cậu có một khoảnh khắc vừa ưu thương vừa tiếc nuối, nhưng trong giây lát lại biến mất, như thể là ảo giác.
Còn con mèo, đã rất lâu nó không mở mắt.
Giao Bạch tin tưởng không phải nó đã sớm chết rồi, mà là đang ngủ say. Khi cảm xúc của chủ nhân nó dao động lớn, nó nhất định sẽ có phản ứng.
.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, độ sinh động của Thích Dĩ Lạo tăng một mạch, dừng ở 49.9.
Khi độ sinh động của các bạn tốt khác đạt đến con số kia, Giao Bạch sẽ cân nhắc thời cơ vượt mốc 50. Nhưng với Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch không suy nghĩ, cậu vô thức trốn tránh, thật sự không muốn tính toán sẽ xảy ra loại sự kiện máu chó gì.
Tuy nhiên, nếu không tính toán, không chủ động tranh giành cơ hội dù lớn hay nhỏ, thì cậu sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Bị dằn vặt suốt chặng đường cho tới nay, chỉ còn hai trong số tám mục tiêu vẫn chưa hoàn thành. Chiến thắng gần kề trước mắt.
Làm xong nhiệm vụ, bất luận điều gì xảy ra tiếp theo, đó sẽ là một điểm khởi đầu hoàn toàn mới.
Sự mâu thuẫn của Giao Bạch lúc mạnh lúc yếu. Lúc yếu cậu sẽ bỏ qua, sống tháng ngày tạm bợ, suy nghĩ về tiến độ của người bạn tốt còn lại. Một khi cảm giác mâu thuẫn trở nên mạnh hơn, cậu sẽ rất bực bội.
Ví dụ như bây giờ.
Giao Bạch túm khăn ăn thả trên bàn: "Không ăn nữa."
"Ăn thêm chút đi." Thích Dĩ Lạo gật đầu, "Không là ban đêm sẽ đói đấy."
"Em có ăn hết thì buổi tối vẫn đói thôi." Giao Bạch bĩu môi, "Ăn đồ Tây không quan trọng khẩu phần, mà là bầu không khí đầy tiền."
Thích Dĩ Lạo trêu đùa: "Thế em ăn bầu không khí gì?"
Giao Bạch nhìn hắn: "Anh nói xem?"
Khóe mắt Thích Dĩ Lạo đượm ý cười, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm nhìn cậu chăm chú.
Giao Bạch đứng dậy: "Em đi vệ sinh."
Chàng trai trẻ vừa đi, Thích Dĩ Lạo đặt nĩa sang một bên, cầm khăn ăn chậm rãi lau vết dầu trên môi, sau đó nâng ly uống một ngụm rượu.
Một giây sau, Thích Dĩ Lạo dùng phần khăn sạch che môi lại, ho khan vài tiếng trầm đục.
Chiếc khăn bị hắn vo thành cục, có một chỗ thấm máu đỏ tươi.
.
Đêm hè, số người tản bộ đông đến nỗi mũi chân cọ gót chân.
Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo đi dạo trên con đường yên tĩnh.
Thích Hoài lái xe đi theo cách mấy mét. Trong số tất cả mọi người, chỉ anh ta không dính một giọt rượu nào, nhiệm vụ đưa hai vị chủ nhân về Lan Mặc Phủ rơi trên vai anh ta.
"Anh còn chưa đồng ý với em, về chuyện em hỏi anh lúc ở nhà hàng." Giao Bạch tăng nhanh tốc độ đi tới đằng trước, sau đó cậu xoay người, vừa nhìn Thích Dĩ Lạo vừa bước lùi.
Có vẻ Thích Dĩ Lạo đang suy nghĩ công việc tập đoàn gì đó, hiếm khi phân tâm: "Hả?"
Giao Bạch dừng bước, chờ Thích Dĩ Lạo đi về phía mình, cậu lặp lại câu hỏi ở nhà hàng một lần.
"Muốn đi thì đi." Thích Dĩ Lạo nắm sau gáy Giao Bạch, vặn cậu qua, bàn tay rộng lớn rơi trên lưng cậu, đẩy cậu về phía trước, "Nếu đi, người khác tiếp cận em lấy lòng em, hỏi thăm mối quan hệ giữa em và tôi, thì em đừng bày ra sắc mặt thối nhé."
Giao Bạch: "..."
"Em nói gì tùy thích à?" Giao Bạch muốn nhìn ra sau, nhưng cổ bị giữ chặt, nhất quyết bắt cậu tiến lên.
Thích Dĩ Lạo kề sát tai cậu, nói: "Tùy em."
Giao Bạch đi chốc lát, phát hiện sức lực trên cổ yếu bớt, nhiệt độ trên những ngón tay đang vân vê da thịt mình bắt đầu lạnh đi, mồ hôi nhễ nhại. Cậu quay đầu: "Sao vậy?"
Thích Dĩ Lạo dựa lồ ng ngực lên lưng cậu, tiếng th ở dốc gấp gáp nặng nề trong cổ họng: "Chú mệt rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi một lát."
Giao Bạch nhìn quanh không thấy ghế dài, cậu bèn dứt khoát kéo Thích Dĩ Lạo ngồi xuống bãi cỏ ven đường.
Bên dưới là hồ, mặt trăng tắm táp trong nước, sóng nước lấp loáng.
Giao Bạch nằm xuống, gối lên mặt cỏ xanh mượt, tay giật giật