Vì thế,
Thứ trói buộc thế giới nội tâm của Thích Dĩ Lạo không phải gia tộc, cũng không phải bệnh di truyền, mà là...
"Truyện tranh nguyên tác à?" Giao Bạch nheo mắt. Cậu từng đọc qua tình tiết người giấy tự sản sinh ý thức của bản thân, hoặc xuất hiện thông qua bước ngoặt mắc bệnh nặng, hoặc đột nhiên nhảy ra vào một ngày nào đó, ha, hóa ra thế giới mình sống là một quyển truyện tranh, tất cả mọi người xung quanh mình đều là nhân vật giả lập. Bây giờ cậu không khỏi suy đoán theo hướng này.
Nói cách khác, trong vòng tuần hoàn đầu tiên, Thích Dĩ Lạo đã có ý thức tự chủ, khi lặp lại vòng thứ hai, ý thức vẫn theo bên cạnh hắn, không bị thế giới xóa bỏ?
Giao Bạch không chắc chắn.
Cậu cũng không rõ Thích Dĩ Lạo cụ thể nhận ra được bao nhiêu, là hoàn chỉnh hay lẻ tẻ. Cậu nghĩ, chờ Thích Dĩ Lạo tỉnh lại, họ phải giao lưu chia sẻ tử tế mới được.
Ngoài ra, Thích Dĩ Lạo sống dưới số lượng lớn camera giám sát gắt gao dày đặc, chẳng lẽ do ý thức thế giới là con mắt giám sát đối với hắn, hắn chán ghét cảm giác bị giám thị ở mọi góc độ, nhưng không thoát khỏi, vẫn luôn bị nhốt bên trong, để giảm bớt cảm giác mâu thuẫn sống tiếp, hắn không thể không tê liệt bản thân thông qua camera giám sát?
Tác dụng của nhóm camera, cũng không loại trừ khả năng Thích Dĩ Lạo đang giám thị bản thân, hắn sợ một ngày nào đó thuộc tính nhân vật của mình sẽ đột ngột thay đổi, hoặc là sẽ làm điều gì đó không thể kiểm soát được dưới ảnh hưởng của cốt truyện.
Giao Bạch cố gắng kiềm chế trí tưởng tượng của mình, sau đó lại đi xem avatar Thích Dĩ Lạo, thông tin bên trên đã sáng tỏ.
"Thế giới đang bóp nghẹt ý thức sinh mệnh của Thích Dĩ Lạo, ông đây phải làm thế nào giúp anh ấy giật dây sắt mảnh đại biểu cốt truyện kia xuống, để anh ấy được tự do?" Giao Bạch càu nhàu chửi bới, "Đây chính là xiềng xích của vận mệnh, có thể kéo đứt sao? Mịa."
Giao Bạch vò đầu bứt tóc, da đầu đau nhức vì bị móng tay cào, đậu xanh rau má, phiền quá, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu nhất định sẽ thẳng, trước hết hoàn thành độ sinh động của Úc Lĩnh đã, thực hiện từng bước một.
Bông hoa trên ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo chỉ còn thiếu cánh, Giao Bạch phải vừa làm nhiệm vụ vừa cầu nguyện, hy vọng hắn tiếp tục chống đỡ.
Đừng thất bại vào phút chót.
Đối với cậu, đối với cả Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch khẽ chớp mắt, một giây sau lại hít sâu một hơi.
Nguyên bản bìa truyện tranh có in hai chữ "Gãy Cánh", chỉ có hai chữ ấy, nhưng bây giờ, vào giây phút này, bên trái tựa sách có thêm ba chữ nhỏ màu đỏ xếp thẳng đứng: Vòng thứ nhất.
Cuốn sách dường như đang mở ra từng chút một.
Phải chăng chờ khi sách mở ra là có thể nhìn thấy, dây sắt mảnh siết Thích Dĩ Lạo đã chui vào rồi dừng lại ở đâu?
Giao Bạch nhìn chằm chằm không dời, tầm mắt dõi thẳng, tròng mắt nhức nhối cay xót.
Ngoài thư phòng vọng đến tiếng hô của Thích Hoài: "Cậu Bạch, chúng ta nên xuất phát thôi."
"Ừ." Giao Bạch nhấn nhấn đôi mắt bị sử dụng quá độ. Cậu tạm thời gác lại thông tin liên quan tới ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo trong đầu, trước tiên không nghĩ nữa, lên đường thôi.
Máu chó trong đám cưới của Sầm Cảnh Mạt đang chờ cậu đấy, chỉ mong đây là lần cuối cùng trước khi cậu hoàn thành nhiệm vụ.
.
Đảo Trường Mân.
Đầu tháng Sáu, nhiệt độ trên đảo vừa phải, ánh nắng không mấy gay gắt. Từng đàn hải âu vùn vụt bay qua, tò mò đánh giá những du thuyền sang trọng, nhìn các doanh nhân giàu có và các nghệ sĩ ngôi sao trên tiêu đề tin tức xuống tàu tiến vào đảo.
Không bao lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh, một nhóm người đi xuống, là Giao Bạch không chịu ngồi thuyền, Chương Chẩm và đám Thích Đại Thích Nhị phụ trách võ, cùng Thích Hoài phụ trách văn.
Giao Bạch thắt chặt dây rút mũ tai bèo, dù gió biển có thổi chiếc vành rộng của cậu thế nào đi chăng nữa, nó cũng không thể cuốn mũ của cậu đi.
Hạt cát bay lên mặt giày Giao Bạch. Cậu ngắm nghía xung quanh, hòn đảo nhỏ này thuộc về nhà họ Sầm, từng xuất hiện trong truyện tranh. Sầm Cảnh Mạt đã ở đây khoảng một hai ngày, điên cuồng nhớ nhung Lễ Giác.
Hắn thừa nhận mình không chỉ lợi dụng tính kế Lễ Giác, mà hắn đã yêu phải Lễ Giác yêu Thẩm Nhi An, yêu phần chấp niệm kia của Lễ Giác.
"Bạch Bạch, đi thôi." Chương Chẩm kéo Giao Bạch, nghênh đón người nhà họ Sầm.
Giao Bạch đi rồi đi, một ngôi nhà màu trắng hiện ra trong tầm nhìn của cậu. Cậu nghĩ tới nhà tổ họ Sầm, nó nằm trong một thị trấn cổ kính với gạch xanh ngói xám, đình viện tĩnh mịch, cầu nhỏ nước chảy. Nhà họ Sầm không phải là một tòa nhà trong thị trấn, mà là cả một thị trấn, toàn khu vực đều là nhà họ Sầm.
Buôn bán vũ khí, lại theo phong cách cổ điển cổ xưa.
Nam hai trong truyện tranh máu chó, bất kể ngoại hình, tài lực, gia sản mạnh hay yếu hơn nam một, đều sẽ thất bại thảm hại, trắng tay trống không.
.
Ngày mai là ngày đại hôn của thái tử gia họ Sầm, các khách mời hôm nay lục tục đến, nhưng người trong cuộc lại giống kẻ không phận sự. Hắn không đích thân tiếp đãi khách mời, mà chỉ vùi mình trên giường nhỏ phủ một lớp chăn nhung dày và cho cá ăn.
Cá được cho rất ít thức ăn, cả đàn chen chúc rách đầu để tranh đoạt.
"Thái tử gia, người nhà họ Thích đã đến rồi ạ." Một người hầu đi vào bẩm báo.
Sầm Cảnh Mạt đang ngắm cá.
Người hầu khom người chờ đợi, thái tử gia đã từng nói, nếu người nhà họ Thích đến là phải báo cho hắn.
"Dẫn họ tới Tư Minh Viện." Trên giường nhỏ truyền đến giọng nói.
Người hầu đáp lời đi ra ngoài. Mặc dù thái tử gia không định ngày hẹn gặp người nhà họ Thích, nhưng hắn không sắp xếp họ cùng với các khách mời khác, mà cho ở riêng một sân, đủ để chứng tỏ sự coi trọng của hắn.
Tư Minh Viện nằm phía sau khu biệt thự trên đảo, độc đáo xuất sắc và thanh tĩnh.
Giao Bạch nới lỏng dây rút của chiếc mũ tai bèo, tháo mũ xuống ném lên giường, sau đó cậu cũng ném mình lên, hai chân vắt vẻo ở mép giường, thân thể tê liệt bất động.
Chương Chẩm đang kiểm tra phòng, tay cầm súng. Anh đi tới đi lui, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia như một con báo.
Giao Bạch đang định nhắm mắt ngủ một lát, thì bên tai cậu vang lên tiếng lật trang.
"Soạt."
Trang giấy được lật.
Giao Bạch bỗng mở mắt, quyển truyện tranh siết con mèo máu trên avatar Thích Dĩ Lạo đã mở ra, thứ xuất hiện trên trang đó là,
—— thiết lập đại cương của nhân vật Thích Dĩ Lạo.
Dây sắt mảnh ghim bên trên.
Vai phụ Thích Dĩ Lạo: Con sói cô độc sống sót giữa cuộc tranh giành quyền lực ở gia tộc, cuồng sạch cấm dục, dưới lớp mặt nạ tao nhã dí dỏm cất giấu sự tàn nhẫn độc ác nham hiểm, nội tâm bi quan quái gở cực độ, vĩnh viễn chung tình với ngây thơ thiện lương.
Hướng dẫn công lược: Để hắn nhìn thấy sự trong trắng thuần khiết của bạn, ngửi thấy sự sạch sẽ của bạn, nắm lấy sự yếu đuối của bạn, nếm nước mắt của bạn, liếm hôn linh hồn bạn, chìm sâu vào biển tình dục với bạn.
Thuộc tính cố chấp: Chưa xác định.
Ngây thơ thiện lương, trong trắng thuần khiết, yếu đuối khóc lóc, không phải là thuộc tính của Lễ Giác đó sao?
Giao Bạch đen mặt đọc tiếp, như gặp sét đánh.
[Thích Dĩ Lạo (nam hai)]
[Tuyến tình cảm đại cương: Nhà họ Thích có tiền sử bệnh di truyền, cha và các anh trai của Thích Dĩ Lạo lần lượt phát bệnh qua đời. Hồi nhỏ, hắn đã học cách kiểm soát tâm tính dưới sự giám sát của mẹ. Sau khi lên cầm quyền, hắn mặt ngoài phong quang, nhưng thực tế sống rất mệt mỏi, linh hồn thăng trầm tang thương.
Có một ngày, Thích Dĩ Lạo nằm mơ thấy mình ở nông thôn, mọi thứ đều rất xa lạ. Hắn đi lang thang trên bờ ruộng, nghe thấy tiếng đọc diễn cảm.
Trong ánh nắng ban mai, một cậu bé đang ngồi đọc sách trên sườn núi.
Thích Dĩ Lạo bất giác lại gần, hắn dựa vào gốc cây, lắng nghe tiếng đọc sách kia, tinh thần uể oải dần dần yên bình.]
[Tiếng đọc sách ngừng lại, Thích Dĩ Lạo mở mắt, phát hiện cậu bé đang kinh ngạc nhìn mình, hai mắt trợn tròn như nai con trong rừng.
Trước đây Thích Dĩ Lạo chỉ khoác lớp da ôn hòa, còn nội tâm lạnh lùng, song không hiểu sao hắn lại cư xử khác thường, đi tới trò chuyện với cậu bé.]
[Trong giấc mơ, Thích Dĩ Lạo cảm nhận được một ý nghĩa khác của việc được sống.
Sau khi tỉnh mộng, Thích Dĩ Lạo không nhớ rõ cảnh tượng trong mơ, dáng dấp của cậu bé cũng mơ hồ. Hắn chỉ nhớ rõ cậu bé nói mình mười tám tuổi, vẫn