"Lục... Lục ca, chúng ta lên xem thử hay là rời đi trước đây? Phía lầu trên là tầng chuyên bán thức ăn đó..." Lệ Tịch vẻ mặt khó xử nói, ánh mắt sáng lập loè nhìn Vương Lục.
Vương Lục cũng rất khó xử, đưa ánh mắt nhìn anh em của mình, nhưng thấy ai cũng mờ mịt và chần chừ, lại được ánh mắt của Lệ Tịch kích thích, hắn hít một hơi thật sâu, cười lạnh nói.
"Sợ gì chứ?! Có anh đây bảo kê!"
(Tg: Chết vì gái là một cái chết tê tái, vả mặt là hậu quả của việc lên mặt =))) bài học nhớ đời.)
"Anh Lục thật là lợi hại!" Lệ Tịch sùng bái cực kỳ nói, ánh mắt lấp lánh tràn ngập sự sùng bái.
Tốt a! Đã có bia đỡ đạn, lại có súng, còn tiết gì mà không ra chiến trường?!
Nghĩ đến khoảng khắc đám người này bị mình hố chết đi sống lại, Lệ Tịch cười ngất trong lòng.
Lệ Tịch quay mặt sang nhìn Khương Chính Thiên "Anh thật sự không muốn theo bọn tôi?"
"Không cần. Cút!" Khương Chính Thiên có chút mất kiên nhẫn.
Con mẹ nó chứ, ai thèm đi cùng cô? Chỉ có kẻ ngốc mới muốn thôi!
...
Lệ Tịch cười hì hì hai mắt híp lại, che đi sự đắc ý trong ánh mắt. Sắp được xem kịch hay rồi ~
Khương Chính Thiên khó chịu cõng theo khối băng Khương Tịnh Vân trên lưng đi ở phía sau đoàn người.
Chết tiệt, Lệ Tịch vậy mà biết Khương Tịnh Vân là tang thi!!! Còn dọa hắn sẽ nói với lão ba với mẹ của hắn!
Hắn đã gây nên tội ác gì mà phải cực khổ thế này?
Hắn hiện tại là công dân ba tốt đấy!!!
Đã có cục nợ Khương Tịnh Vân, bây giờ lại có thêm cục nợ Lệ Tịch này nữa, số của hắn thật là khổ, phải nuôi dưỡng hai đứa trẻ trâu trong cái thời mạt thế này.
Nội tâm Khương Chính Thiên không ngừng phun tào.
Đúng vậy, Khương Chính Thiên chính là hàng muộn tao* chính hiệu! Cái tính này giống y chang Khương Tịnh Vân (vì Khương Chính Thiên do Khương Tịnh Vân viết ra nên giống là chắc chắn phải có).
*Muộn tao: Trong ngoài không đồng nhất, có thể hiểu là trong nóng ngoài lạnh.
Khương Chính Thiên bây giờ vẫn chưa là Khương Chính Thiên trong thời mạt thế kia, hắn bây giờ vẫn có cái gọi là lương tâm. Không lãnh huyết vô tình đến mức bỏ rơi hai đứa nhỏ của mình bơ vơ không nơi nương tựa.
Cùng lắm... đến căng cứ rồi vứt cái mụ điên kia đi là được, đệ đệ tiện nghi vẫn là tuỳ thân mang theo đi, tránh cho nó học xấu!
Quyết định vậy đi!
"Huynh đệ, cậu có dị năng a?"
Âm thanh của Vương Lục kéo lại dòng suy nghĩ vu vơ của Khương Chính Thiên.
Giật mình! Làm gì! Hù gì mà hù! Giết bây giờ!
Khương Chính Thiên mặt lạnh đảo mắt nhìn Vương Lục, ánh mắt lạnh băng không có cảm xúc, làm cho người ta vừa nhìn vào liền cảm nhận được cảm giác âm trầm lạnh lẽo.
"Tôi quen cậu sao?" Khương Chính Thiên lạnh giọng nói.
Vương Lục bị khí thế của Khương Chính Thiên trong phút chốc chấn nhiếp, ngôn từ của hắn giống như bị nghẹn, phun ra không được, nuốt vào cũng không xong.
"Làm gì mà căng vậy, Lục ca là có ý tốt, hỏi ngươi có dị năng hay không để bảo vệ hai người các ngươi thôi." Lệ Tịch đúng lúc xuất hiện phá vỡ cục diện, đồng thời ném cho Khương Chính Thiên ánh mắt uy hiếp.
Khương Chính Thiên chính là đang nghẹn một cục tức trong lòng, hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm để ý đến Lệ Tịch và đám người Vương Lục.
Lúc này đàn em của Vương Lục lên tiếng: " Lão đại, anh có thấy nơi này có chút lạnh không? Hơn nữa lúc nãy có tiếng tang thi gào thét, nhưng bây giờ không phải là quá yên tĩnh hay sao?"
Lục Mai nghe
Lệ Tịch bên kia khoé môi khẽ nhếch lên. Đám người này cũng không quá ngu.
Lệ Tịch khẽ cảm nhận một chút, là tang thi hệ băng cấp 2 đỉnh phong.
Kỳ lạ... tại sao tang thi lại nâng cấp nhanh như vậy? Nếu là kiếp trước, vào khoảng thời gian này, mạnh nhất chỉ có cấp 1 trung cấp.
Đột nhiên muốn bắt con tang thi này về nghiên cứu quá. Nhưng mà giết thì dễ, nhưng mà muốn bắt thì khó...
Đúng rồi! Không phải bên cạnh có con tang thi vương trong tương lai hay sao?!
Lệ Tịch lại bắt đầu tính toán.
Con người có thể thành lập căn cứ, tang thi cũng có thể mà nhỉ? Tang thi đến một cấp nhất định nào đó sẽ khôi phục lại trí nhớ, nó trừ đã chết rồi thì không chỗ nào khác con người.
Qua thời mặt thế, Lệ Tịch cô, không còn là người tốt nữa rồi, việc xấu mà cô làm đã là bữa cơm hàng ngày rồi.
Kiếp trước điều cô nuối tiếc nhất chính là...
"Lệ Tịch! Cẩn thận!" Âm thanh của Khương Chính Thiên vang lên bên tai khiến cho Lệ Tịch hồi hồn lại, cả người bị kéo ngã lui sau, ngã bệt xuống sàn nhà lạnh băng.
Chỗ cô đứng lúc nãy xuất hiện hàng chục cái băng châm, cắm sâu xuống sàn nhà.
Lệ Tịch nhíu mày lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Là Khương Tịnh Vân?
Còn Khương Chính Thiên đâu? Lúc nãy cô nghe là tiếng của Khương Chính Thiên mà?