Editor Đậu Nành
Số chữ 2003 (17/03/2021)
Dịch Thư Dung kinh sợ khi bị Giang Noãn chất vấn, hắn ngơ ngác nhìn cô.
Giang Noãn đứng dậy, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt nãy giờ, cô lộ ra bộ dạng thương tâm muốn chết, nhưng lại kiên cường nở nụ cười tươi, nước mắt làm ướt nhẹp cả khuôn mặt tăng thêm phần tuyệt vọng trong đôi mắt.
Cô nhìn chính mình, hai mắt tràn ngập xót xa nói: "Lúc tôi cận kề cái chết, trong lòng tôi chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất..."
Nói tới đây, Giang Noãn ngẩng đầu khóc lớn nói: "Tôi chết rồi thì Dịch Thư Dung phải làm sao? Anh ấy có thể sống tốt tiếp không?"
Một lúc sau, chắc là cô thấy không nên đứng trước mặt Dịch Thư Dung gào khóc thảm thiết như vậy, Giang Noãn cuối cùng cũng nhìn hắn một cái thật sâu rồi chạy ra khỏi nhà.
Dịch Thư Dung ngơ ngác nhìn đống cơm vương đầy trên sàn khiến khắp nhà trở nên dơ bẩn, trong lòng hắn bỗng cảm giác đau âm ỉ, giống như hắn vừa đánh mất một vật quan trọng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra điều đấy.
Điện thoại bỗng vang lên, Dịch Thư Dung ngơ ngác bấm nghe, bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc kiều diễm lê hoa đái vũ* câu dẫn hồn phách người khác của Vưu Thi Kết, cô ta vừa khóc vừa nấc: "Thư Dung, anh Thư Dung, em...!em không có...!làm chuyện như vậy.
Em...!em chỉ là...!vì muốn có những thước phim đẹp nhất mà thôi.
Anh hiểu em mà đúng không, em không có ác ý hại ai cả.
Em chỉ toàn tâm toàn ý vào công việc mà thôi, em làm như vậy là sai ư? Anh cầu xin Giang Noãn buông tha cho em được không!"
* Lê hoa đái vũ: Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị.
"Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)
Dịch Thư Dung vẫn ngốc nghếch như cũ, hắn hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?"
Vưu Thi Kết liền giật mình hỏi: "Anh Thư Dung chưa biết gì sao?" Cô ta hít mũi mấy lần, mang theo tiếng khóc đáng yêu nói: "Giang Noãn đăng một đoạn phim lên weibo, ám chỉ em ở phim trường làm khó làm dễ cô ấy.
Bây giờ toàn bộ cư dân mạng đều đang mắng em.
Em thật sự là không hề cố ý muốn làm mọi chuyện rối tung như vậy." Nói tới đây, Vưu Thi Kết lại tiếp tục khóc nấc lên.
"Anh biết rồi, để anh xem thử." Dịch Thư Dung cúp điện thoại, sau đó ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, tâm tình hắn đang rất rối loạn.
Hắn mở weibo ra, ngày thường hắn không có thói quen lướt weibo nhưng vì Vưu Thi Kết nên hắn đã tải weibo về.
Để có thể theo dõi cô ấy, ủng hộ mọi hoạt động của cô ấy, dựa vào ảnh chụp và bài đăng của một hot blogger, hắn đã hiểu sơ tình huống của cô ấy.
Lúc này, top 1 hot search chính là [Vưu Thi Kết cùng Giang Noãn]
Hắn bấm vào xem, một weibo đại v đem sự kiện giữa hai người tổng kết lại, phía dưới đính kèm hình chụp rõ nét của cả hai.
Hắn mở từng tấm hình, có một tấm Giang Noãn vừa đăng lên weibo không lâu.
Hắn nhìn thoáng qua, sau đó thoát ra, theo tag @Noãn Noãn Dương Quang của đại v này để vào link weibo của Giang Noãn.
Vừa vào liền hiểu được độ hot của đoạn phim thanh minh kia, lượt chia sẻ hơn 10 vạn đã vậy còn đang liên tục tăng lên, bình luận cũng chiếm 6 vạn.
Đối với một weibo 32 vạn fan mà nói đây là con số không tưởng.
Huống chi, đoạn phim này vừa được đăng lên chưa đầy 2 tiếng!!!
Hắn bấm phát đoạn phim, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trong nước, trong lòng liền nhói đau.
Hắn thấy cô dựa vào góc tường không ai quan tâm đến, cô thậm chí vẫn còn mặc bộ đồ ẩm ướt trong thời tiết lạnh băng như này.
Đương nhiên hắn cũng thấy được Vưu Thi Kết đi đến, cô ấy vẫn như cũ, xinh đẹp mỹ miều đọng lòng người.
Từng bước đi đều mang theo gió nhẹ, động tác chỉnh tay áo cũng phảng phất khí thế mê người.
Thân phận của cả hai khác nhau như trời với đất, Giang Noãn muốn đòi lại công bằng liệu có dễ dàng không? Dịch Thư Dung nhớ tới ngày đó khi cô trở về nhà, hình như hắn có nói vài lời tổn thương cô.
Giang Noãn chạy ra khỏi khu chung cư, liền tát cho bản thân một cái để tỉnh táo lại, cả giận lầm bầm: "Má ơi, mệt chết đi được, tự nhiên chạy ra ngoài chi cho mệt cái thân vậy nè.
Đáng lẽ nên chạy vô phòng ngủ mới đúng."
404: "...!ủa tại sao lại vô phòng ngủ."
Giang Noãn vừa đi vừa cất giọng mệt mỏi nói: "Để cho tên khốn kia ăn năn chứ sao! Chị đây vô phòng khóa trái cửa rồi ngủ, tên ngốc kia làm sao biết được là chị ngủ cứ tưởng chị ôm gối khóc thút thít mà đau lòng.
Giờ lỡ chạy ra ngoài rồi thì không thể nào quay về được, nhục chết.
Phải tìm chỗ ở cho hai ngày tới rồi quay lại nó mới khí thế."
404: "..." nó quyết định không thèm quan tâm chuyện này nữa, tiếp tục cổ vũ cho ký chủ mới là quan trọng nhất.
"A a a a! Ký chủ, chị lợi hại nhất! Kỹ thuật diễn xuất như thần, xứng đáng nhận giải Oscar! Hô hô hô đem tra nam lên thớt, hành hạ chết hắn."
Giang Noãn quá mệt nhọc, không còn hơi sức đâu mà đáp lời nó, cô chỉ muốn tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Nhưng xu cà na chỗ này vốn là tiểu khu nhỏ cũ kỹ, khắp nơi đều là chung cư lụp xụp thì đào đâu ra khách sạn, phải đi vào trong trung tâm thành phố may ra mới có.
Giang Noãn liền trực tiếp đi