Harsco mím chặt đôi môi, hắn lớn lên có một khuôn mặt hung dữ, mắt và mũi đỏ ửng khiến người ta không thể phân biệt được là đang khóc hay đang kiềm chế cơn tức giận, có lẽ là cả hai.
Bản chất thú nhân của họ mèo khiến hắn liên quan đến thói ghen tị nhưng trải nghiệm bị bỏ rơi một lần khiến hắn không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc xấu xí ở trước mặt Đường Ẩn.
Thậm chí hắn còn không dám khóc.
Nước mắt đối với Đường Ẩn vô dụng, hắn đã biết điều này từ lâu.
Thú nhân miệng lưỡi vụng về không nói được lời nào, trái tim hắn đau đớn đến cực điểm: "Em, em sẽ cố làm cho máu của em uống ngon hơn."
Là hắn còn chưa đủ mạnh, nếu như hắn có thể dễ dàng đánh bại con người đó, nếu sức mạnh của hắn đủ khả năng khiêu chiến rồng thời gian và không gian thì Đường Ẩn liền sẽ thích hắn.
Đường Ẩn nhíu mày khi nghe thấy câu trả lời này, Harsco có ý chờ đến chết hả? Cần gì chứ?
"Cậu thích tôi, chẳng qua là tôi đã cứu cậu." Đường Ẩn thoải mái nói: "Nếu có người khác cứu mạng cậu, cậu sẽ yêu người đó, tình cảm của cậu dành cho tôi có thể không sâu đậm như cậu nghĩ ——"
Môi Harsco run rẩy một chút, muốn bảo người trước mặt đừng nói nữa.
Không phải, hắn muốn nói, hắn thích người này, không phải vì người đã cứu hắn mà là bởi vì người này là Đường Ẩn.
Trước khi gặp Đường Ẩn, hắn luôn bị chế giễu là "Con mèo bệnh", hắn có thể chất mạnh mẽ nhưng lại không xứng đôi với dũng cảm, tính cách khi gặp chuyện chỉ thích khóc không hợp với thú nhân tộc hổ dũng mãnh và cương nghị.
Điều này liên quan đến trải nghiệm tuổi thơ của hắn, khi hắn còn là một chú hổ con, hắn đã bị một con thú điên bắt đi, con thú cái đã mất con non, coi hắn thành con của mình.
Thú nhân bị điên không thể gọi là thú nhân, bọn họ không có trí tuệ không có cách nào biến thành thú nhân, thường bị chi phối bởi mong muốn giết người, hắn chỉ biết không ngừng khóc thút thít trong hang động đó mới có thể xoa dịu mong muốn giết người của thú nhân kia, tiếng khóc của thú con sẽ khơi dậy bản năng làm mẹ còn sót lại của đối phương.
Sau đó Harsco may mắn chạy thoát ra ngoài nhưng trải nghiệm đó đã để lại một tác động không thể xóa nhòa đối với hắn.
Bất cứ khi nào đối mặt với khó khăn và nguy hiểm, Harsco trong vô thức đều chọn cách khóc một cách hèn nhát.
Những chiếc răng nanh của vận rủi gặm nhấm sau gáy khiến hắn giống như thú con không thể động đậy.
Rõ ràng hắn đã không còn phải là thú con nữa rồi.
Sau đó hắn bị thương nặng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, là hắn quá hèn nhát không thể chịu đựng được ác ý từ thế giới này, thiếu vắng người thân, đồng tộc khinh thường, cuộc sống tồi tệ.
Hắn muốn chạy thoát khỏi ổ ma quỷ khi hắn còn bé, chạy trốn khỏi thế giới khiến hắn sợ hãi này nên hắn lựa chọn tự kết liễu mình bằng chính đôi bàn tay của mình.
Chính vào lúc đó Đường Ẩn xuất hiện.
Những ngón chân uyển chuyển rơi trên mặt nước đẫm máu, đôi cánh đen che đi ánh mặt trời chói chang, huyết tộc cao quý cúi xuống, mái tóc đen tung bay trong gió, giọng nói tuyệt trần bay bổng như một bài hát du dương: "Em còn ổn không? Bé mèo dễ thương."
Cũng chính vào lúc này, Harsco nghe thấy tiếng mèo kêu khóc của mình.
Đường Ẩn đưa hắn đến ở một hang động gần đó, Harsco chọn cách tự sát gần hang động nơi hắn bị mắc kẹt khi còn nhỏ, do đó hang động mà Đường Ẩn chọn trúng cũng đúng lúc là "Ổ ma quỷ" mà Harsco không muốn đối mặt một lần nữa.
Hắn đã quyết định tử tự gần đó nhưng không thực sự có đủ can đảm để quay trở lại nơi đó.
Cận kề cái chết khiến hắn không giữ vững được thân thể, nói chuyện đều rất tốn sức, Đường Ẩn cũng không biết hắn đang nói cái gì vẫn dàn xếp để hắn ở trong hang động này, lúc hắn sợ hãi đến mức phát run, Đường Ẩn sẽ vừa xoa đầu của hắn vừa ngâm nga bài hát nhẹ nhàng không biết tên.
Bàn tay của huyết tộc lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào nhưng Harsco lại cảm thấy đó là sự tồn tại ấm áp nhất.
Làm bạn với Đường Ẩn, Harsco qua một đêm trong hang động này, hang động được Đường Ẩn sắp xếp lại không giống một chút gì so với ký ức của hắn, khắp nơi đều có chăn và gối mềm mại, mà sau đó, Harsco lấy hết can đảm nói cho Đường Ẩn, có một con quái vật đã từng sống ở đây.
Đường Ẩn tò mò hỏi, con quái vật trông như thế nào?
Harsco chỉ vào một chỗ nhô ra dọc theo vách tường, nói con quái vật cao đến mức đó, hắn chỉ vào cửa hang, nói một nửa chiều rộng của lối vào là nửa chiều rộng của con quái vật.
Hắn cẩn thận miêu tả quái vật, Đường Ẩn suy nghĩ một hồi dùng sức mạnh bóng tối tái tạo hoàn hảo quái vật trong miệng hắn, sau đó không để ý chút nào nói: "Nhìn nó còn không to bằng em."
Nói xong, Đường Ẩn dùng sức mạnh không gian biến ra một hạt giống vừa mới nảy mầm, cậu nói với con mèo đang ngẩn ngơ: "Đây là hoa anh mới trồng gần đây, bạn bè của anh gọi nó hoa hồng ánh trăng nhưng anh cảm thấy cái tên này chưa đủ nghệ thuật nên anh đặt tên nó là hoa hồng đẫm máu."
"Em không biết loại hoa hồng này khó trồng như thế nào đâu, chúng giống như những viên đá chỉ có thể bén rễ, đâm chồi và nở hoa khi ngâm trong máu của kẻ mạnh hoặc người có tiềm năng trở nên mạnh mẽ."
"Ngày đó anh cứu em, em chảy rất nhiều máu, nhiều máu như vậy chảy vào đất thì quá lãng phí nên anh gieo hạt giống xuống, không ngờ tới nó lại nảy mầm, em biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Ánh mặt trời từ ngoài hang chiếu vào giống như mạ vàng cho khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết kia: "Điều này có nghĩa là em có hi vọng trở thành người mạnh nhất nha."
Kể từ giây phút đó, Harsco cuối cùng khỏi bệnh.
"—— Bây giờ cậu đã trở thành thú vương, nữ vương của cậu sẽ có người tốt hơn, mà tôi thật sự không xứng đáng cho cậu thích." Đường Ẩn chân thành nói.
Harsco đã rất lâu rồi chưa từng khóc.
Hắn run giọng nói: "A Ẩn, anh đừng nói như vậy, tổn thương người lắm."
Vẻ mặt Đường Ẩn rất bình tĩnh, giọng điệu có thể gọi là dịu dàng, cậu bất đắc dĩ nói: "Cậu đã là thú vương rồi, tại sao còn thích khóc như thế? Việc Lục Tước vào đền thần thú nhờ cậu rồi, lần đầu anh ấy bước vào đền thần thú còn nhiều thứ chưa rõ, và."
Đường Ẩn lấy khăn tay ra giống như lau tro đen trên mặt Lục Tước, cậu kiên nhẫn lau đi nước mắt trên mặt Harsco, nhẹ giọng nói: "Ngài thú vương, sau này hãy gọi tôi là Đường Ẩn." Khi Lục Tước trông thấy Harsco khóc chạy ra ngoài, hắn còn rung động hơn lần đầu tiên thấy Harsco gọi Đường Ẩn là chồng, thậm chí hắn còn không rõ ràng rung động này là do tương phản giữa ngoại hình và phong thái của Harsco hay là do đối lập giữa dịu dàng và nhẫn tâm khi nhìn thấy Đường Ẩn lau nước mắt cho người khác.
"Ngài tại sao lại từ chối Harsco?" Lục Tước hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được Đường Ẩn không ghét Harsco, thậm chí còn muốn nếm thử máu của đối phương, khi Harsco chảy máu mắt Đường Ẩn còn muốn trợn