Từ góc độ này Lục Tước trông rất đẹp, lông mi vàng trước mắt chói lọi đến mức nhòe ra như mây mờ, đuôi cáo trắng như tuyết chộn rộn ở sau lưng, bóng của chiếc đuôi in trên tường tựa như những cơn sóng dữ dội, tựa như những dây leo mọc hoang dại, giọt nước chưa lau sạch đọng ở trên cằm của Lục Tước rồi lại nhỏ xuống trên người Đường Ẩn.
Vết thương gần trong gang tấc toát ra mùi máu thơm nồng nặc, Đường Ẩn hít một hơi thật sâu thưởng thụ, cậu nhíu mày hỏi: "Anh muốn cưỡi ngựa xem hoa?"
Khi Đường Ẩn nói ra lời này, đuôi hồ ly đang đong đưa dừng lại chốc lát, Lục Tước đột nhiên phát hiện hắn và Đường Ẩn có cùng vị trí trong loại chuyện này.
Làm rõ chắc chắn không được, đoán chừng một giây tiếp theo sẽ bị ngài thân vương cao ngạo đạp xuống giường.
Trong khi hai đuôi của Lục Tước trói mắt cá chân Đường Ẩn, một đuôi khác lại mềm mại cọ vào gương mặt Đường Ẩn, tràn đầy ý lấy lòng an ủi.
Đường Ẩn mỉm cười, nụ cười này yêu dã tùy tiện vì khóe môi còn dính máu tươi.
Mặc dù sức mạnh của cửu vĩ rất lớn nhưng Lục Tước vẫn chưa thức tỉnh hết sức mạnh của mình, tạm thời không thể áp chế được thân vương huyết tộc, Đường Ẩn giẫm lên một cái đuôi hồ ly muốn chạm vào lưng đùi của cậu, cậu cũng không nương tay, đuôi hồ ly đau đến mức chóp đuôi cong lên.
Đầu ngón tay của Đường Ẩn chậm rãi chạm vào một đuôi hồ ly khác đang ở gần mình, lần này cậu không nhẫn tâm nghiền ép mà nhìn chằm chằm Lục Tước, sau đó thổi nhẹ vào chóp đuôi.
Dù cái đuôi không nhạy cảm tới mức tới tim nhưng không phải không có cảm giác nào.
Lục Tước thở gấp trong chốc lát, cái đuôi kia nhanh chóng bám Đường Ẩn theo đúng với mong muốn thật sự nhất trong lòng hắn.
Đường Ẩn xoa chóp đuôi, cảm giác trong tay không tệ, lại sờ soạng thêm vài lần, cậu nhìn Lục Tước: "Tôi khích tư thế này, anh nằm sấp đi.
"
Lục Tước không cử động.
Đường Ẩn: "?"
Một đuôi khác của Lục Tước tiếp tục hoàn thành động tác to gan lớn mật, men theo áo bào của Đường Ẩn một mạch trượt xuống dưới mà bản thân hắn thì cau mày như đang
Đường Ẩn: "???"
Đường Ẩn đạp Lục Tước một cái: "Không nằm xuống thì cút ngay.
"
Từ trước đến nay Đường Ẩn đều là người ở bên trên, người điều khiển, người nắm quyền chủ đạo, cậu không muốn có tình huống dưới người khác, đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của thân vương huyết tộc.
Chín cái đuôi quấn lấy Lục Tước, một đuôi tràn đầy ý an ủi sờ đầu Lục Tước, một đuôi khác vỗ bả vai Lục Tước, bọn chúng đều thực hiện nhiệm vụ của mình, bận rộn quên cả trời đất mà Lục Tước cụp mắt xuống, nhìn có hơi cô đơn.
Đường Ẩn nhìn đến muốn tức cười, cậu mới nên là người cô đơn, cậu cuối cùng tưởng được ăn một bữa cơm thịnh soạn nhưng hóa ra là phí công vui một hồi: "Nếu đuôi của anh dám chạm vào nơi không nên chạm thì tôi sẽ bứt hết lông của anh.
"
Một cái đuôi đang vỗ lưng Lục Tước cứng lại, cẩn thận giấu mình trong những đám bông mềm khác.
Đường Ẩn nhìn đám bông trắng này cảm giác không tôi, lại nhớ tới trưởng lão của tộc hồ ly muốn lấy đuôi làm đệm cho mình, cậu cướp sáu cái đuôi của Lục Tước, ôm chúng vào lòng rồi kéo một trong số chúng ra.
Dù cái đuôi này nhìn không khác gì với mấy đuôi khác nhưng nó quen tay hay việc chui vào cổ áo Đường Ẩn thì thoạt nhìn cũng không phải là cái đuôi đàng hoàng gì, Đường Ẩn lấy ra con dấu, in hoa hồng lên trên chóp đuôi.
Huyết khế khiến sợi dây liên kết giữa cậu và Lục Tước càng thêm chặt chẽ, trong quá in con dấu, cái đuôi đau đớn run rẩy trong lòng bàn tay Đường Ẩn, Đường Ẩn ngẩng đầu nhìn Lục Tước nhưng phát hiện vẻ mặt Lục Tước không hề dao động.
Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất trong bóng tối, biểu cảm và khí chất của hắn rất gần với Lục Tước trong trí nhớ kiếp trước của Đường Ẩn.
Thực lòng mà nói, trước hôm nay, Đường Ẩn chưa từng nghĩ tới Lục Tước sẽ chủ động thử loại chuyện này với cậu, tuy thử không thành công nhưng dù sao hắn cũng đã có ý nghĩ này.
Lục Tước bị khả năng mới ảnh hưởng đến váng đầu hả?
Cậu ảo não nhăn lại lông mày nhớ lại Lục Tước nói những câu đầy ám chỉ kia, nếu như Lục Tước thực sự muốn làm loại chuyện này với cậu thì hắn đã sớm đồng ý với yêu cầu của cậu ở kiếp trước mà không phải vẫn luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng đối với cậu.
Chỉ là Đường Ẩn thật sự không ngờ Lục Tước, người có vẻ cấm dục và lạnh lùng như thế lại có thể thức tỉnh năng lực của cửu vĩ.
"Ngài định đi đâu tiếp theo?" Lục Tước nhẹ nhàng hỏi.
"Đi tộc tinh linh.
" Đường Ẩn vùi mặt vào trong đuôi Lục Tước, rầu rĩ nói: "Nhưng tôi thật sự không muốn đi.
"
"Vậy thì chúng ta sẽ không đi.
" Cái đuôi to xõa tung của Lục Tước nhẹ nhàng lướt qua đầu Đường Ẩn.
"Không thể nào, nếu tôi không đi thì làm sao anh có thể trở nên mạnh mẽ hơn?" Đường Ẩn nghĩ đến một từ gọi là "Làm mẹ khiến bạn mạnh mẽ hơn trước" không đúng, gọi là "Dân coi lương thực là trời" cũng không đúng lắm, chết tiệt, nói ngắn gọn cậu cần phải đến tộc tinh linh.
Trong khoảng thời gian này, Đường Ẩn vẫn luôn đưa Lục Tước ra vào khu cấm của các tộc khác nhau, thực lực của Lục Tước đã tăng lên rất nhiều nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng nghi hoặc ngày càng nhiều hơn.
Tại sao Đường Ẩn biết được phương pháp kích hoạt khả năng của hắn? Tại sao Đường Ẩn lại sẵn lòng tốn công sức vì hắn?
"Tại sao ngài lại không muốn đi tộc tinh linh?" Cuối cùng Lục Tước vẫn không có hỏi ra nghi hoặc thật sự trong lòng hắn.
Đường Ẩn nghe vậy thở dài một hơi, ưu sầu nói: "Bởi vì quan hệ của tôi với tinh linh vương có hơi khó xử, tôi không biết anh ấy có để cho tôi đưa anh vào khu cấm hay không.
"
Lục Tước: "Ngài có thù với anh ta?"
Đường Ẩn: "Cũng không phải.
"
Đường Ẩn: "Chỉ là tôi đã bỏ chạy khi anh ấy cầu hôn tôi.
"
Lục Tước: "! "
Đường Ẩn lo lắng mở quang não ra, tìm ra thông tin liên lạc của tinh linh vương từ một đống người, nhìn thấy tin nhắn mới nhất do tinh linh vương gửi cho cậu là:
[Hoa mặt trăng trong rừng tinh linh, rất đẹp (hình ảnh.
jpg)]
Cậu mở quang não đọc tin nhắn mà không hề tránh Lục Tước nên Lục Tước trong nháy mắt đã nhìn thấy một biển hoa hồng.
Những đóa hồng trong biển hoa hồng này và những hoa hồng trong tay hắn, Yuanna, Harsco giống như cùng một loài, hay nói đúng hơn, đây là cùng một loài!
Lục Tước dừng lại mấy giây mới nói: "Ngài tặng hoa hồng cho tôi còn đưa cho anh ta?"
Đường Ẩn: "?"
Đường Ẩn: "Anh đoán mò gì đó? Biển hoa hồng này là tôi với anh ta cùng trồng đấy.
"
Lục Tước: "! "
Cảm ơn,