"Bài hát tiếp theo tôi sẽ hát dành cho một người.
" Yuanna dừng lại một lát: "Nó có tên là.
"
Một tiếng kèn u sầu và hùng hồn vang lên như tiếng thở dài từ thuở xa xưa, Yuanna nhắm mắt lại ngâm xướng lên bài hát huyền bí đau thương, giai điệu da diết và giọng hát thanh tao như gột rửa tâm hồn người nghe, nhắc nhở mọi người về những gì họ hối tiếc nhất trong đời.
Người đàn ông tóc xám đứng trong đám đông, hắn nghĩ đến vô số tội lỗi mình đã làm trong cả đời này, hết tội lỗi này đến tội lỗi khác nhưng không một tội lỗi nào có thể khiến hắn cảm thấy hối hận dù là nhỏ nhất.
m nhạc có thể lay động trái tim con người, điều kiện tiên quyết là người nghe có một trái tim có thể bị lay động.
Hắn chưa bao giờ hối hận những gì mình đã làm trong đời.
Giai điệu được lặp đi lặp lại, ngoại trừ người đàn ông tóc xám ra thì người nghe đều đã bật khóc lúc nào không hay.
[a a a a a tuyến lệ của em không khống chế được, nước mắt cứ rơi mãi!]
[sốc quá, tác phẩm phong thần của Yunnna!!! Tôi cảm thấy như mình sắp được chứng kiến sự ra đời của ca thần! ]
[Bài hát rất hay nhưng tôi nghe không nổi nữa, trái tim như thắt chặt lại làm tôi nghĩ đến người mình yêu nhất, người ấy đã mất từ lâu rồi.
]
Bài hát này chỉ mới hát phần đầu thôi đã khơi dậy được đồng cảm của vô số người, ngày càng nhiều người đổ vào kênh phát sóng trực tiếp và trang web phát sóng trực tiếp thậm chí bắt đầu bị quá tải.
Cảm xúc buồn bã lan tỏa ra khắp thủy quốc, nơi mà bài hát chạm đến là đại dương của nỗi buồn, người đàn ông tóc xám lộ ra vẻ mặt say mê thưởng thụ trong đám đông buồn bã.
"Tìm được mày rồi, Brandt.
"
Ánh sao tràn ra khỏi đầu ngón tay của Kerr, mặc dù đôi mắt vàng dưới vành nón ẩn trong bóng tối nhưng giống như vẫn nhìn xuống chúng sinh dưới màn đêm vĩnh hằng, hắn mở rộng vòng tay, sức mạnh của thời không hiện lên xung quanh hắn giống như vô số sao chổi rơi xuống, một phép thuật không gian mạnh mẽ đáng sợ bao phủ Brandt, không chỉ ngăn chặn đường trốn thoát của Brandt mà còn chặn can thiệp của những quần chúng không rõ chân tướng từ thế giới bên ngoài.
Vẻ mặt của Brandt cứng đờ, hắn muốn phá vỡ kết giới không gian, ngay sau đó vô số dây leo bắn ra khỏi mặt nước, sóng biển dâng trào, ánh đèn điện chập chờn, tàn khốc vô cùng.
Rồng ảo ảnh và chiến tranh đã từng bị giết một lần trong kiếp trước, lần này hợp tác giữa Kerr và Lục Tước càng thêm liền mạch, cùng nhau đánh cho Brandt không có sức lực chống đỡ chút nào.
Dưới đòn tấn công lặp đi lặp lại, Brandt buộc phải hiện nguyên hình, một người đàn ông với vảy xám che kín trên khuôn mặt, đôi mắt hẹp dài đẫm máu, xấu xa lại lạnh lẽo.
Một dây leo tho tô lập tức xuyên qua bụng của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén, vô số rễ cây nhỏ bé xuyên vào trong những mạch máu để hút chất dinh dưỡng và được nuôi nấng bởi cơ thể rồng, bộ rễ xuyên qua da và cắm sâu vào tường đá giống như đóng đinh cơ thể Brandt vào tường đá.
Brandt phun ra một ngụm máu, đối mặt với lưỡi kiếm phán quyết mà Kerr chỉ vào mình và ánh điện trong tay Lục Tước, Brandt bình tĩnh biến khuôn mặt của mình thành khuôn mặt của Đường Ẩn.
Máu rỉ ra theo vết thương rơi xuống như từng đóa hoa hồng nở rộ.
Tấn công của Kerr và Lục tước đều dừng lại.
Một trong những khả năng của rồng ảo ảnh và chiến tranh là hắn có thể trở thành người quen thuộc nào trong ký ức của kẻ thù, dù biết đây chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn khơi dậy tình cảm sâu đậm nhất của mình dành cho người đó.
Đương nhiên loại quấy nhiễu này chỉ trong chốc lát, Kerr và Lục Tước còn phải tiếp tục, khi nhìn thấy Brandt lộ ra nụ cười không hề sợ hãi, hắn cười nói: "Bọn mày không thể giết tao được, tao trộm được tình yêu của em ấy.
"
Thanh kiếm của thời không kéo dài đến lông mày của Brandt thì dừng lại, sức mạnh sấm sét sắp tràn ra cũng bị Lục Tước đè xuống.
"Anh nói gì cơ?" Đường Ẩn từ trong bóng tối bước ra, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Brandt với khuôn mặt giống hệt mình, cây roi dài được biến đổi bởi sức mạnh bóng tối được giữ trong lòng bàn tay của cậu, Đường Ẩn vẫy tay quất cho Brandt một roi.
Brandt bị đóng đinh vào tường đá dựng đứng, đầu trực tiếp bị roi quất qua một bên, khuôn mặt biến ảo giả dạng dưới tác dụng của sức mạnh bóng tối của Đường Ẩn cũng bị đập tan thành từng mảnh, lộ ra bộ mặt thật của Brandt.
Một giọt máu trào ra từ khóe môi Brandt, mùi máu tanh từ rồng ảo ảnh và chiến tranh rất hấp dẫn nhưng Đường Ẩn lại hiếm khi không thèm ăn, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn mơ hồ do sinh lý.
Đường Ẩn nhíu mày nhìn Brandt, cậu cao ngạo như đứng trên mây nhìn xuống con kiến, tuy cảm xúc tuôn trào trong đôi mắt đẫm máu là căm ghét nhưng căm ghét đó không đến nỗi khiến cậu phải dùng tất cả sức lực của mình để căm hận Brandt.
"Bệ hạ, em không phát hiện em thiếu thứ gì sao?"
Đường Ẩn vẫn lạnh lùng nhìn Brandt như một tác phẩm nghệ thuật được tạc bằng ngọc, lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào, lạnh đến mức Brandt bắt đầu tự hỏi không biết liệu có phải bệ hạ có đôi mắt sáng ngời trước kia của hắn hay không.
"Thật đáng buồn biết bao, bệ hạ của tôi, tình yêu chân thành nhất mà em từng có đang chảy trong tim em đó.
"
Tim huyết tộc sẽ không đập cũng sẽ không hô hấp, Đường Ẩn không có biểu hiện dao động nào, đẹp đẽ lại lạnh lùng.
Brandt si ngốc nhìn Đường Ẩn: "Anh luôn mong em có thể ban cho anh một tình yêu, không cần quá nhiều, anh cũng không tham lam chỉ cần em cho anh một chút tình yêu là được.
"
"Thế nhưng là, em thà dành tình yêu này cho lũ dân đen ti tiện lại vô dụng kia cũng không muốn ban cho anh một chút, em chỉ thích con dân của em.
"
"Im ngay!" Kerr bước tới muốn khóa miệng Brandt nhưng sức mạnh bóng tối do Đường Ẩn thả ra đã ngăn Kerr lại.
"Để gã nói.
" Đường Ẩn nói.
Kerr vội vàng nói: "Gã điên rồi, em không cần phải nghe gã nói nhảm.
"
Brandt phá lên cười: "Khi nào thì Claykerrstie biết nói dối? Mày dám trả lại cho em ấy những ký ức đó không?"
Nói đến chữ ký ức, vẻ mặt luôn bình tĩnh tự chủ của Kerr rốt cuộc không kìm được nữa, đôi mắt vàng lộ ra sát khí nồng đậm, vốn dĩ hắn để Đường Ẩn xử lý Brandt nhưng bây giờ sức mạnh của thời gian đã