Đường Ẩn nhìn Lục Tước đang quỳ trước mặt, ánh đèn trong phòng trà u ám, đôi mắt xanh biếc của Lục Tước sáng rực lên, mái tóc vàng rực rỡ cùng đôi mắt xanh biếc như làm bừng sáng cả không gian trong chốc lát.
Trở lại làm con người!
Liệu trái tim yên lặng trong lồng ngực cậu có tiếp tục đập không? Liệu dòng máu trong huyết quản như nước đọng có lại chảy ra? Đôi mắt của cậu sẽ như thế nào sau khi những đặc điểm của huyết tộc đã biến mất?
Có phải là một màu xanh sáng như Lục Tước không?
Không thể phủ nhận là, Đường Ẩn bỗng nhiên sinh ra một tia chờ mong đã lâu không thấy.
Cậu muốn uống trà của Đồ An, nếm món mực xé của Hùng Manh Manh đưa cho cậu và muốn ăn nhiều món ngon của con người.
"Anh sẽ phải trả cái giá gì cho việc biến tôi thành con người?"
Lục Tước hôn lên đầu ngón tay của Đường Ẩn giống như tín đồ tín ngưỡng thần linh: "Sau trăm năm, tôi sẽ chết cùng ngài.
"
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của con người lưu lại trên đầu ngón tay của Đường Ẩn, nhiệt độ như bàn ủi dần dần lan rộng ra, tay Đường Ẩn bị đông cứng dường như đã có chút sức lực.
Cậu muốn bắt cái gì.
Một tia nắng xuyên qua ô cửa sổ rơi vào lòng bàn tay của Đường Ẩn.
"Sẽ không đáng tiếc sao? Anh đã có thể sống một cuộc sống dài vô tận.
" Đường Ẩn cụp mắt nhìn chăm chú Lục Tước.
Lục Tước không chút do dự nói: "Một thế giới không có ngài chẳng có ý nghĩ tồn tại gì với tôi.
"
Mặc dù cảm nhận của Đường Ẩn về thế giới này giống như một lớp sương mờ nhưng vào lúc này ánh mắt và giọng điệu kiên định của Lục Tước giống như một tia sáng xuyên qua lớp che chắn.
"Anh yêu tôi nhưng tôi không có tình yêu để trả lại cho anh.
"
Đôi mắt xanh biếc lặng lẽ ngắm nhìn Đường Ẩn, mặt mày sâu sắc là muôn thuở dịu dàng: "Tình yêu không phải là mua bán, tôi sẵn sàng dành hết tình cảm cho ngài, không phải tôi mong chờ ngài đền đáp lại tương tự mà trọn vẹn tình yêu của tôi chỉ thuộc về ngài.
"
Đường Ẩn khẽ cười, mí mắt nặng trĩu, toàn bộ sức lực đều không chống đỡ nổi để mở mắt nói chuyện, cậu dùng giọng điệu rất nhẹ như nói mớ, chậm rãi nói: "Được, tôi đồng ý với anh.
"
Cơ thể giống như được khoác một chiếc áo khoác nặng nề, mỗi một động tác đều tiêu hao rất nhiều sức lực, Đường Ẩn nói xong lời này, rốt cuộc không nhịn được nữa chậm rãi nhắm mắt lại.
Bóng tối dày đặc kéo đến với Đường Ẩn nhưng chỉ là lần này, cậu bỗng nhiên không ghét bóng tối bao trùm đến vậy bởi vì cậu biết đêm tối trôi qua cuối cùng rồi sẽ là bình minh.
Lục Tước đặt tách trà chứa đầy cội nguồn sinh mệnh lên bàn, hắn bế Đường Ẩn đang ngủ say trên ghế, thân thể Đường Ẩn rất nhẹ, nhẹ tựa như một giấc mơ.
Lục Tước ôm Đường Ẩn bước ra khỏi phòng trà và đi trên hành lang tối tăm, mái tóc dài của Đường Ẩn khẽ đung đưa trong khi bước đi, Lục Tươc bước vào vườn hoa hồng.
Vườn hoa hồng nở đầy hoa thơm, cỏ xanh, trời xanh, dây leo từ trong đất trồi lên, nhanh chóng đan thành giường dây, Lục Tước cẩn thận từng li từng tí một đặt Đường Ẩn lên giường dây.
Hắn cởi áo cho Đường Ẩn, nhìn thấy vết thương chưa lành trên ngực trái, cậu quanh năm sống an nhàn sung sướng nên thân thể này không có một chút khuyết điểm nào giống như một món đồ sứ tinh xảo bởi vậy việc xuất hiện một mũi dao đặc biệt nhìn thấy mà giật mình.
Lục Tước nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt và mềm mại của Đường Ẩn, rót cội nguồn sinh mệnh vào miệng Đường Ẩn, hình xăm hoa hồng đỏ và vàng quấn quanh vết thương, vết thương lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên da thịt mới sinh ra hiện lên hình xăm hoa hồng của huyết khế.
Trong huyết khế truyền thống, địa vị của người cung cấp nuôi dưỡng và địa vị của người huyết khế không bình đằng, trước kia Đường Ẩn là người cung cấp nuôi dưỡng nhưng bây giờ thân phận đã thay đổi, Lục Tước đã trở thành người cung cấp nuôi dưỡng mới.
Trả giá nhiều ít của cả hai trong huyết khế lần này tựa như im ắng giằng co, cuối cùng dừng lại trong cân bằng kỳ diệu.
Những hoa hồng đỏ vàng đặc biệt lộng lẫy trên nền da trắng như tuyết, bọn chúng phát ra ánh sáng yếu để làn da trắng bệch dần chuyển thành màu trắng sữa căng mọng, trông khỏe khoắn và trơn bóng dưới ánh nắng dường như chỉ cần dùng ngón tay ấn nhẹ là có thể đê lại những những nếp gấp trên da như váng sữa.
Thứ thay đổi theo màu da đó chính là đôi môi hiện lên màu đỏ, Lục Tước thành kính hôn môi Đường Ẩn, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập nhẹ trong lồng ngực của Đường Ẩn, đó là nhịp đập thuộc về nhịp tim con người.
Đường Ẩn nhắm mắt lại, khoanh tay đặt ở bụng dưới, ngủ say trong rừng cây xanh tốt, tựa hồ sẽ tỉnh giấc ngay giây tiếp theo.
Lục Tước vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Ẩn, từ hàng lông mày nhướng lên đến hàng lông mi dài, cuối cùng đầu ngón tay rơi xuống trước mũi Đường Ẩn, cảm nhận được hơi thở kéo dài.
Hắn có thể vừa nhìn Đường Ẩn vừa ngắm hoàng hôn nhưng bây giờ không phải lúc lưu luyến.
Lục Tước đứng dậy nói với Kerr đang nhìn chằm chằm Đường Ẩn: "Tôi muốn đi đảo rồng.
"
Đảo rồng là một không gian độc lập, rồng ảo ảnh và chiến tranh ở kiếp trước đã trốn ở đảo rồng sau khi sự việc bị bại lộ chính là vì tìm viên đá không gian.
Rồng thời không và vĩnh hằng sẽ để lại hai viên đá sau khi chết, một là viên đá không gian và một là viên đá tiên tri.
Viên đá không gian có thể truyền tống con người đến bất kỳ nơi nào và viên đá tiên tri có thể dự đoán tương lai, hai viên đá này chỉ có thể được sử dụng trên đảo rồng bởi vì một khi đi ra ngoài và tiếp xúc với chiều không gian bình thường thì bọn chúng sẽ bị xóa sổ nên chúng chỉ có thể được sử dụng duy nhất trong không gian của đảo rồng.
Mỗi lần sử dụng đá tiên tri đều cần đến máu của rồng thời không và vĩnh hằng và cội nguồn sinh mệnh của người sử dụng.
"Tôi muốn dự đoán tương lai của Đường Ẩn thông qua viên đá tiên tri, tôi không biết sau khi biến ngài ấy thành người thì ngài ấy có còn tìm đến cái chết hay không.
" Mặc dù Lục Tước đã hoàn thành việc chuyển hóa nhưng hắn không dám để Đường Ẩn tình lại, hắn muốn mượn sức mạnh của viên đá tiên tri.
Kerr lẳng lặng nhìn Đường Ẩn đang ngủ, hồi lâu, hắn mới gật đầu.
!
Đảo rồng là một hòn đảo lớn trôi nổi trên không trung rất hiếm khi thấy xuất hiện bóng dáng cự long, hầu hết các cự long đều rất lười biếng và không muốn ra khỏi hang ổ của mình.
Địa vị của Kerr ở đảo rồng rất cao, hắn có thể mang ngoại tộc vào khu cấm của đảo rồng.
Vên đá tiên tri nằm trong khu cấm của đảo rồng, khu cấm là nơi được cự long bảo vệ chặt chẽ nhất, nơi này đặt toàn bộ kho báu quan trọng nhất của cả tộc rồng ——
Một đống trứng rồng.
Những quả trứng rồng có kích thước và màu sắc khác nhau tập hợp lại với nhau, việc ấp trứng rồng mất nhiều thời gian, nếu bố mẹ lười biếng không muốn trông coi những quả trứng rồng của mình thì họ sẽ chọn người quản lý trứng rồng rồi sẽ đón con của họ khi trứng rồng nở.
Viên đá tiên trí và viên đá không gian được trộn lận trong những quả trứng rồng, Kerr có cảm nhận đặc biệt về viên đá tiên tri, hắn nhanh chóng tìm thấy viên đá tiên tri hình tròn màu trắng xám giữa những quả trứng rồng dày đặc.
Lục Tước lấy đá tiên tri, máu rồng đã lấy ra trước đó bôi lên viên đá tiên tri rồi lại rót cội nguồn sinh mệnh vào, lúc này cội nguồn sinh mệnh của hắn và Đường Ẩn liên kết chặt chẽ với nhau cho nên đá tiên tri càng có thể dự đoán chính xác tương lai của Đường Ẩn.
Hắn thấy rèm cửa được kéo ra, ánh nắng chói chang chiếu vào nhà chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Đường Ẩn, Đường Ẩn khẽ cau mày, đôi mắt đen khép hờ có chút ánh nước, đưa tay che lỗ tai lẩm bẩm gì đó như than thở, vẻ mặt có hơi cáu kỉnh nhưng trên mặt không hề có vẻ chán ghét, cuối cùng còn bất đắc dĩ mỉm cười.
Hình ảnh tương lai kết thúc tại đây.
Hình ảnh tương lai ngắn ngủi mà viên đá tiên tri hiển thị ra phải chứa thông tin rất quan trọng, Lục Tước nhớ lại bức tranh tràn đầy sức sống vừa rồi thì có loại cảm giác mơ mộng không thực, hắn thậm chí có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ của Đường Ẩn trong bức ảnh, cho dù đó là vết đỏ nhạt bị cấn khi cậu đang ngủ, mái tóc rối bù, đốt ngón tay ửng hồng!
Ngay cả khi bức tranh im lặng, cảm xúc được truyền ra vẫn tươi sáng sống động.
Lục Tước có thể đọc được những lời trong miệng của Đường Ẩn đó là ——
"Đừng hát nữa.
"
Đừng hát nữa là có ý gì?
Cái người hát chưa xuất hiện trong ảnh có phải là nhân tố quyết định Đường Ẩn có thể sống tiếp hay không?
"Anh thấy được gì?" Kerr hỏi.
Lục Tước tóm tắt lại những gì hắn nhìn thấy, thuận tiện nói điều hắn nghĩ là nhân tố quyết định.
"Đừng hát nữa?" Kerr cau mày: "Thông thường loại tình huống này nên nói đến ca hát, một người đang hát cho Đường Ẩn.
"
"Người đó có