Trong bữa cơm.
Lạc Ân Nghiên suy nghĩ đến tình cảnh lúc nãy mà cảm thấy xấu hổ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể đàn ông một cách kĩ lưỡng như vậy cũng chưa bao giờ nhìn được gần như vậy.
Khi vừa nhìn thấy Âu Thành Triệu không mặc đồ cô liền nhắm mắt lại nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn nhìn thấy rõ từng múi cơ của cậu.
Dáng người của Âu Thành Triệu rất đẹp, thân hình tam giác ngược, sáu múi rõ ràng, cơ nào ra cơ nấy ngay cả cô nhìn vào cũng có chút rung động.
Một người hoàn hảo toàn diện như cậu vừa đẹp trai, nhà giàu, học thức tốt cũng không có được bao nhiêu người.
Mãi mê suy nghĩ Lạc Ân Nghiên vô tình làm rơi chiếc đũa của mình, lúc này Giai Ánh Tuyết lên tiếng:
"Làm gì mà thẫn thờ nãy giờ vậy? Làm rơi chiếc đũa rồi!."
"A!"
"Con xin lỗi! Tại con đang nghĩ tới một vài việc á mà."
Từ đâu trong chén cô bỗng xuất hiện một miếng thịt sườn, là của Âu Thành Triệu gắp vào cho cô: "Chị Ân Nghiên! Thịt này rất ngon! Là của bác gái nấu đó chị ăn thử đi."
"??"
Lạc Ân Nghiên nhìn bộ dáng tự nhiên trẻ con của cậu thì ngớ người Cậu ta bị gì vậy? Chập mạch sao?.
Mặc dù hơi khó chịu nhưng cô vẫn lên tiếng: "Cảm ơn cậu!."
"Chị Ân Nghiên! Tối nay cùng em đi chơi giao thừa nhé, em không có bạn rất muốn đi chơi cùng chị."
Lạc Ân Nghiên vừa cắn một miếng thịt thì bị sặc bay ra ngoài.
"A!! Con xin lỗi! Con bất cẩn quá."
Lạc Minh Đông nheo mắt, khuôn mặt nghiêm nghị hiện ra: "Nghiên Nhi! Tại sao con lại thất thố như vậy? Biết bao nhiêu người đang ngồi đây!."
"Con xin lỗi cha! Con bị sặc nên không kiềm được."
Lúc này bà Lê Ngọc Nhi lên tiếng giải vây: "Thôi không sao, chắc là con bé bất ngờ vì lời nói của Thành Triệu ý mà.
Ông bạn không cần phải nghiêm khắc như thế."
"Đúng đó bác! chắc tại do lời nói của con nên chị Ân Nghiên bị bất ngờ."
Lạc Ân Nghiên nghe thế thì chửi thầm trong lòng.
Giả nai, chẳng phải do cậu thì còn ai vào đây nữa.
"Chị Ân Nghiên! Tí đi chơi cùng em được không? Nhà em có hai con chó rất dễ thương tí nữa mình cùng dắt nó đi dạo nhé?."
Lạc Ân Nghiên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đang dồn về phía cô từ chối chắc chắn là không khả quan nên cô đành mỉm cười gật đầu:
"Ừmm...cũng được! Tôi cũng rất thích chó, tí mình cùng đi."
Âu Thành Triệu nghe được câu trả lời mình mong muốn thì nở nụ cười tươi rói.
"Coi bộ bọn trẻ đều đi chơi cùng nhau hết rồi chỉ còn mỗi bốn thân già này thôi! Lát nữa chúng ta cùng nhau chơi mạt chược."
"Hợp lí đó..."
*******
Sau khi ăn cơm xong, Lạc Ân Nghiên cùng mẹ mình và mẹ Âu Thành Triệu rửa chén.
Rửa xong cô lấy khăn lau sơ tay của mình rồi bước ra phòng khách.
Lúc này cô đã thấy Âu Thành Triệu ăn mặc chỉnh tề đang ngồi đợi cô.
Cậu mặc một cái quần âu đen cùng áo sợ mi form rộng đơn giản, đi cùng set đồ này là đôi giày Jordan trắng đen.
Nhìn Âu Thành Thành Triệu rất trẻ trung và thư sinh.
"Chị xong rồi? Mình đi thôi! Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Bi Bi, Rich Rich."
Từ ngoài sân hai con chó cực dễ thương chạy vào.
Một con là giống chó Poodle Tiny màu trắng tên của nó là Bi, con còn lại là Pomeranian màu Black Titan nó là Rich.
Thật sự là dễ thương quá đi!!.
Lạc Ân Nghiên chạy lại ôm hai con chó v/uốt ve: "Tôi không ngờ nhà cậu lại nuôi chó dễ thương như vậy đó."
"Bình thường hai chúng nó đều ở sau vườn nên lúc chị tới chắc không thấy."
Nhìn bộ dạng vui vẻ thích thú của cô Âu Thành Triệu cười nhạt.
"Mình đi thôi! Chị dắt Rich đi tôi dắt Bi."
Chào tạm biệt cha mẹ xong cô cùng cậu tiến ra xe.
Bi và Rich ngồi phía sau, cô cùng Âu Thành Triệu thì ngồi phía trước.
Có lẽ được huấn luyện từ trước nên cả hai con chó tự động lên xe ngồi im rất ngoan.
Cô cũng rất thích nuôi cún nhưng vì công việc quá bận rộn không có thời gian chăm sóc nên Lạc Ân Nghiên không dám