Lạc Ân Nghiên sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, cô chạy thục mạng đi xuống dưới sảnh, mặc cho tất cả ánh mắt của nhân viên điều nhìn cô một cách khó hiểu.
Lúc này giọt nước mắt kiềm nén từ đầu đến cuối mới bắt đầu chảy ra.
Nhưng khuôn mặt Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không giống như đang khóc, giống như giọt nước mắt kia chỉ là tự nhiên bị chảy ra vậy.
Mặt Lạc Ân Nghiên hoàn toàn vô cảm xúc, cô trầm mặt một mình chạy xuống gara.
Đến khi vào được xe của mình, cô thở một hơi mệt nhọc.
Khuôn mặt ngẩn ngơ nhìn về phía trước không có tiêu điểm, ngực phập phồng lên xuống do chạy quá sức.
Một lúc sau, cô bỗng nhiên gục đầu xuống vô lăng, giọt nước mắt khi nãy chảy ra càng ngày càng nhiều.
Chảy đến mức Lạc Ân Nghiên không tài nào kiềm được.
Cô không hiểu tại sao nước mắt mình cứ chảy ra không ngừng.
Không phải cô là người muốn chấm dứt mối quan hệ sao?
Tại sao khi nó thật sự kết thúc cô lại đau như vậy?
Những kỉ niệm đẹp, những dáng vẻ nghịch ngợm, nũng nịu của Âu Thành Triệu, những bữa cơm vui vẻ, hay chỉ là những cái ôm nhau trong chăn ấm.
Sau ngày hôm nay, thật sự đã không còn nữa.
Mối quan hệ ngang ngược này thật sự kết thúc rồi.
Lạc Ân Nghiên gục đầu ngồi im trên xe gần 30 phút, khi tâm trạng dần dần bĩnh tĩnh.
Cô cũng không cảm thấy đau mà khóc nữa thì mới đánh lái rời khỏi công ty.
Chỉ đối mặt với Âu Thành Triệu gần một tiếng thôi, cũng đủ khiến cô không thể nào còn sức lực mà lên công ty mình để làm việc nữa.
Lạc Ân Nghiên lái xe trên đường không biết đi đâu về đâu, cô có nhà nhưng lại không muốn về.
Sau một lúc lái xe không có điểm dừng, Lạc Ân Nghiên quyết định lái xe ra một bãi biển xa thành phố đế hóng mát.
Cô chạy bon bon trên đường hơn 1 tiếng thì mới tới được địa điểm mình muốn, bãi biển này không phải là khu du lịch, nên người qua lại cũng rất ít ỏi.
Có lẽ nó chỉ hợp cho những người mang nhiều tâm sự như cô, nó là nơi để cho con người có thể ra đây giải sầu.
Đánh lái xe vào bãi cát, cô chậm rãi tắt máy rồi xuống xe.
Bầu không khí mát mẻ cùng vài tiếng sóng xô đập, khiến cho tâm trạng Lạc Ân Nghiên phần nào thoải mái.
Khác với tâm trạng u sầu của cô, bầu trời hôm nay lại rất đẹp, xanh biêng biếc và ít mấy.
Những ánh nắng chói chang chiếu qua làn da trắng nõn của cô.
Thả từng bước chân đi tới xa xa kia, Lạc Ân Nghiên có thế cảm nhận được độ ồn ào của sóng ngày càng rõ.
Nghĩ là ồn ào nhưng nó lại khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm, những buồn rầu, mệt mỏi khi nãy đều giống như bị gió và sóng cuốn đi xa.
Lạc Ân Nghiên rất ít khi đi biển, hầu như cô không thích đi biển một chút nào.
Vì cô nghĩ thời gian đi biển hoàn toàn là vô nghĩa, những thời gian đó cô có thể làm được rất nhiều việc, kí rất nhiều hợp đồng.
Không hiểu sao khi nãy trong tâm trí cô lại nảy ra ý muốn đi đến biển.
Lạc Ân Nghiên nhớ rằng, Âu Thành Triệu đã từng đưa cô đến đây, nơi này cũng là nơi mà cô mở lời nói yêu cậu.
Không lẽ cô lại vì nhớ đến Âu Thành Triệu mà bỏ công việc của mình chạy đến đây sao?
Lạc Ân Nghiên mông lung suy nghĩ, tầm nhìn dồn về phía đàn chim bay lượn trên bầu trời xanh.
Gió biển liên tục ập thẳng vào mặt cô, làm cho đầu tóc cũng bay loạn xạ mà trở nên rối tinh rối mù.
Bỗng dưng lúc này Lạc Ân Nghiên lại cảm giác cổ họng mình khô khốc.
Nó khô đến nỗi Lạc Ân Nghiên chỉ muốn ho liên tục.
Cô nhớ ra gần đây có một chỗ bán nước nên không chần chừ mà xoay người đi tìm để mua.
Cô không đi xe mà rảo bước chậm chạp dọc bờ biển để đi tới nơi đó, đi một lúc thì Lạc Ân Nghiên mới nhận ra quán nước này cũng không xa lắm.
Nhìn xem một hồi, ánh mắt cô lại va phải đống chai nước cam, đây là nước mà Lạc Ân Nghiên rất thích uống.
Âu Thành Triệu cũng biết thói quen này nên cũng rất hay mua nước cam cho cô, vì cơn khát ập tới lần nữa nên cô cũng không nghĩ ngợi mà với lấy đại một chai nước cam rồi tính tiền.
Vừa bước ra khỏi quán nước đang chuẩn bị khui ra để uống một ngụm giải khát.
Thì bất ngờ chiếc điện thoải đút trong túi quần lại rung lên, Lạc Ân Nghiên nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ.
Trong đầu cô lại nảy ra một suy nghĩ chính là Âu Thành Triệu lại điên cuồng mà gọi tới cô.
Nhưng khi cầm điện thoại trên tay, cô mới thấy không phải cậu gọi mà là Thanh Nghi.
Lạc Ân Nghiên cười nhạt tay tiện thể khui chai nước cam, vừa uống vừa áp điện thoại vào tai.
"Mình nghe?"
Giọng nói Thanh Nghi đầu dây bên kia lanh lảnh vang lên.
[Cậu đang ở đâu đấy?]
"Mình đang ở bãi biển ngoài thành phố"
Nói tới đây Thanh Nghi đã nhận ra được là bãi biển nào, cười nói.
[À là chỗ hôm trước sao?]
"Ừm!"
[Biết cậu mới về, hôm qua mình tính rủ cậu đi chơi nhưng sợ cậu mệt.
Hôm nay muốn rủ đi mua sắm thì cậu lại đi biển, mà biển đó lại xa như vậy.
Bây giờ chạy về chắc phải hơn 1 tiếng]
Lạc Ân Nghiên cười trừ.
"Mua gì vậy?"
[Mua đồ cho em bé ấy mà.
Khi nãy Nguyên Ngọc Dương có ý muốn đưa mình đi nhưng mình muốn đi với cậu, thế là anh ấy cứ bám theo như đĩa năn nỉ đi theo.
Lúc mình đồng ý chuẩn bị đi thì anh ấy lại có điện thoại, không biết ai gọi mà trông khuôn mặt rất hoảng hốt.
Sau đó xin lỗi mình rồi phóng đi luôn]
Thanh Nghi dứt lời, tự dưng khuôn mặt Lạc Ân Nghiên lại trầm xuống.
Không lẽ lại có việc trùng hợp như vậy sao?
Lạc Ân Nghiên nghi ngờ không biết dáng vẻ Nguyên Ngọc Dương hoảng hốt như vậy có liên quan gì đến Âu Thành Triệu hay không.
Vì mãi mê suy nghĩ Lạc Ân Nghiên cũng quên luôn việc trả lời Thanh Nghi.
Phải đến lúc đầu dây bên kia Thanh Nghi không nghe tiếng cô, gọi vọng qua thì cô mới giật mình sực tỉnh.
Nhưng cảm thấy không thể nào nghĩ nổi nữa, Lạc Ân Nghiên lại gạt qua một bên, cô nghĩ thầm.
Chắc chỉ việc công ty Nguyên Ngọc Dương thôi, chắc chỉ là trùng hợp thôi
Cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau, Lạc Ân Nghiên tặc lưỡi.
Cô cười cười nói qua với Thanh Nghi.
"Hay cậu ở nhà đi, bây giờ mình sẽ về thành phố, sau đó chúng ta đi giải khuây.
Hôm nay mình cũng có vài chuyện áp lực, tâm trạng không thoải mái cần tâm sự"
[Vậy được rồi! Cậu đi đường cẩn thận nhé!]
Lạc Ân Nghiên "ừ" một tiếng rồi chậm rãi ngắt máy, cô uống hết chai nước cam rồi mới quay người ra về.
Sau khi hóng mát một chút, cộng thêm việc nói chuyện cùng Thanh Nghi.
Lúc lái xe trên đường về tâm trạng cô cũng không giống lúc đi nữa, tâm trạng đã thoải mái vui vẻ hơn một chút.
Chuyện đã qua thì nên gạt bỏ