Sau khi nghe Châu Ái Nghi báo tin, Lê phu nhân và Âu chủ tịch liền gấp rút bay về Trung Quốc ngay sau đó.
Vừa đáp xuống sân bay chưa kịp nghỉ ngơi thì lập tức kêu tài xế chở mình vào bệnh viện.
Bây giờ hốc mắt Lê phu nhân đã đỏ ửng cả lên, bà ngồi trên xe đầu dựa vào vai Âu Việt Minh.
Hai bàn tay đan vào nhau để trên đùi, hết nắm chặt rồi nới lỏng.
Vì đã biết bệnh của Âu Thành Triệu không đơn giản nên Lê phu nhân không thể không lo lắng, bà căng thẳng tới mức bàn tay cũng run rẩy theo, Âu Việt Minh ngồi bên cạnh cũng không giấu được sự lo lắng trên khuôn mặt cương nghị.
Đi hơn nửa tiếng thì xe cũng dừng ngay trước bệnh viện lớn nhất thành phố A.
Những bước chân hốt hoảng trên dãy hành làng yên ắng, phòng của Âu Thành Triệu đang nằm là phòng vip trong khi vip, nên bóng dáng của người qua qua lại lại cũng không nhiều.
Cậu từ hôm qua tới giờ vẫn chưa tỉnh, Châu Ái Nghi và Nguyên Ngọc Dương đều rất sốt ruột, cả hai liên tục hỏi đi hỏi lại bác sĩ tại sao lại như thế này, nhưng đều nhận lại một câu trả lời giống nhau.
Có lẽ trong tiềm thức của Âu Thành Triệu đang có gì đó không ổn.
Đúng như lời bác sĩ nói, Âu Thành Triệu giống như đang gặp vấn đề gì đó trong giấc mộng của mình.
Hôn mê nhưng đôi mày luôn luôn bị nhíu chặt lại.
Châu Ái Nghi ngồi bên cạnh giường bệnh, mỗi lần đều vuốt lông mày cho cậu thả lỏng, nhưng vẫn không khả quan lắm.
Lê phu nhân khi vừa chạy vào phòng bệnh, nhìn cơ thể con trai mình chằn chịt vết thương, không kiềm được liền khóc lên.
"Ôi trời! Con tôi"
Bà chạy lại, hai bàn tay áp lên khuôn mặt tái nhợt kia, hiện giờ Lê phu nhân không thấy rõ được khuôn mặt con mình như thế nào.
Vì đôi mắt bà đã bị nước mắt che phủ đến nhoè đi, không nghĩ rằng mới đây hai ba ngày trước cậu còn vui vẻ tạm biệt cha mẹ, mà bây giờ lại nằm như một khúc gỗ ở đây.
Âu Việt Minh vốn là một người rất lạnh lùng, ngoại trừ khi ở nhà với vợ ra, ông rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Vậy mà bây giờ khi nhìn thấy đứa con lúc nào mình cũng khắc khe với nó kia, hốc mắt của Âu Việt Minh không thể không đỏ lên.
Âu chủ tịch một mình xoay người ra bên ngoài, ông không muốn ai thấy bộ dạng yếu đuối của ông hiện tại, chỉ đành cô đơn ngồi trên dãy ghế vắng tanh ngoài cửa.
Trong phòng bệnh hiện tại đều có mặt Châu Ái Nghi và Nguyên Ngọc Dương.
Lê phu nhân khóc rất thương tâm, hai người cũng không biết làm gì hơn, chỉ đứng bên cạnh vỗ vai bà an ủi.
Sau một lúc thì Lê phu nhân cũng ổn định hơn một phần nhưng mũi vẫn sụt sịt đôi chút.
Bình tâm lại cảm xúc bà mới bắt đầu dò hỏi chuyện của Âu Thành Triệu tại sao lại như vậy.
Mà Châu Ái Nghi cũng không giấu diếm, thẳng thắng nói cho bà nghe từ đầu đến cuối.
Qua lời kể của cô, bà cũng biết được dáng vẻ này của cậu là vì Lạc Ân Nghiên bỏ rơi mình đi.
Mặc dù không thể phủ nhận được sự vô tâm, tàn nhẫn của Lạc Ân Nghiên, nhưng ngoài im lặng ra Lê phu nhân cũng không biết dùng tư cách gì để trách móc cô.
Sự việc ngày hôm nay xảy ra, chính là do những việc làm ngu xuẩn của Âu Thành Triệu làm trong qua khứ, đây là hậu quả cậu phải gánh chịu.
Nhưng hậu quả này thật sự quá lớn đối với một đứa trẻ đang mang trong mình đủ thứ bệnh như thế này.
Thân thể bầm tím không có chỗ nào là lành lặn, đến bây giờ tỉnh dậy còn chưa thấy hy vọng như thế này.
Ở Mĩ thấy hai đứa hoà thuận với nhau bà cứ tưởng rằng.......
Cho đến ngày hôm nay bà mới biết, có lẽ sự hoà thuận ngày đó chính là cuối cùng để kết thúc tất cả.
Lê phu nhân cũng không tiếp tục hỏi chuyện nữa, bà ngơ ngẩn ngồi lặng thinh trên chiếc ghế nhỏ kế bên giường.
Bà suy nghĩ không biết Lạc Ân Nghiên có biết chuyện này hay không? Nếu biết thì cô có tới thăm mà thấy bộ dạng đáng thương này rồi tha thứ cho Thành Triệu hay không? Câu hỏi liên tục nhảy ra trong đầu của Lê phu nhân dù không có ai giải đáp.
Ngồi được hơn hai tiếng, thì bất ngờ trên giường truyền đến tiếng động cùng tiếng lẩm bẩm to nhỏ phát ra.
"Ân Nghiên......Ân Nghiên.......Đừng.......Đừng"
Lê phu nhân lo lắng đứng bật người dậy nắm nhẹ bả vai Âu Thành Triệu, giọng điệu hoảng hốt.
"Thành Triệu....sao vậy con? Thành Triệu tỉnh dậy cho mẹ...."
"Ân Nghiên.....Ân Nghiên....không được bỏ em.......Ân Nghiên"
Nguyên Ngọc Dương thấy khung cảnh này cũng đi lại vỗ má Âu Thành Triệu.
"Tên nhóc tỉnh lại đi, cậu nói nhảm cái gì vậy? Tỉnh dậy đi!"
Dù ai có làm gì, lay người mạnh đến đâu Âu Thành Triệu hoàn toàn không dừng lại.
Thậm chí giọng ngày càng lớn hơn và mất kiểm soát.
"Cứu.......Ân Nghiên cứu em.....đừng......đừng bỏ em........ÂN NGHIÊNNNNNN"
Âu Thành Triệu giật mạnh người, hai đôi mắt chứa đầy tơ máu mở to ra.
Mồ hôi trên khuôn mặt nhợt nhạt ứa ra như nước, Âu Thành Triệu gấp rút thở dốc không ngừng.
Đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, cậu thấy rõ được khuôn mặt mẹ mình, Châu Ái Nghi và Nguyên Ngọc Dương.
Hoàn toàn không có gương mặt mà cậu muốn thấy nhất ở đây.
Cậu bắt đầu trở nên gấp gáp.
"Ân Nghiên đâu? Chị Ân Nghiên đâu?" Vừa nói cậu vừa muốn thẳng mình ngồi dậy, nhưng mới nâng người lên được nửa chừng, thì đã bị bàn tay gân guốc của Nguyên Ngọc Dương ấn xuống lại.
Bị kiềm hãm như thế Âu Thành Triệu bắt đầu nổi lên cơn thịnh nộ.
"Buông ra! Tôi muốn Ân Nghiên, Ân Nghiên đâu........Ân Nghiên"
Thấy dáng vẻ này Lê phu nhân khônng kiềm được khóc lên thành tiếng, bà đưa tay tự bịt miệng mình kiềm chế cho mình không khóc lớn hơn, giọng nói run rẩy.
"Thành Triệu à! Bình tĩnh đi con"
Âu Thành Triệu giống như không nghe, cậu như một người mất đi lí trí không nhận ra bất cứ ai nữa.
Trong đầu cậu chỉ hiện lên một cái tên duy nhất đó là Lạc Ân Nghiên
"Ân Nghiên.....Ân Nghiên đâuuuuu, thả tao ra....thả tao ra"
Cậu bắt đầu dãy dụa kịch liệt, điên cuồng, gào to đến mức Âu Việt Minh ngồi bên ngoài cũng phải sợ hãi mà chạy vào.
Âu Thành Triệu nằm trên giường bệnh hai chân đạp mạnh,