Trải qua một đêm đông vô vàn những thứ làm cô ngạc nhiên và hạnh phúc, Âu Thành Triệu và cô đã sống trong những ngày chỉ có riêng mỗi hai người.
Hằng ngày sống chung như những cặp vợ chồng mới cưới, nhưng đối với các cặp đôi khác người đàn ông sẽ là người bước ra đời để kiếm tiền, còn người phụ nữ sẽ là một người nội trợ đảm đang ở nhà chờ chồng.
Trong mối quan hệ của Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu lại không có khái niệm đó.
Thay vì đi kiếm tiền làm tổng giám đốc lớn thì Âu Thành Triệu lại lựa chọn ở nhà để chăm nom cho cô, cơm nước sáng, trưa, chiều, tối đều là Âu Thành Triệu chuẩn bị, cậu còn đích thân đưa đến công ty cho Lạc Ân Nghiên.
Mỗi ngày đi làm về Lạc Ân Nghiên không cần phải lo lắng nay ăn gì, mai ăn gì, bởi vì tất cả đều do chàng trai nhỏ này lo cho cô hết rồi.
Mỗi ngày đều ngoan ngoãn như cún nhỏ ngồi chờ Lạc Ân Nghiên về rồi mới chịu đi ngủ.
Cuộc sống của cô và cậu giống như ngầm xem là một đôi vợ chồng rồi, giờ chỉ thiếu mỗi giấy kết hôn và một đám cưới lớn nữa thôi thì hai người có thể trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau.
Cuối năm.
Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu tất bật chuẩn bị hành lý để sang Mĩ ăn tết dương cùng cha mẹ hai bên.
Hiện tại cô đã cho toàn bộ nhân viên của công ty nghỉ dưỡng cuối năm để đi chơi cùng gia đình và bạn bè.
Lần này về Mĩ không chỉ riêng chuyện ăn tết dương cùng cha mẹ không mà còn bàn về chuyện cưới hỏi của cả hai.
Âu Thành Triệu hôm qua đã gọi điện về cho gia đình, thổ lộ rằng mình muốn lấy cô về làm vợ, làm người của Âu Gia.
Chuyện này chắc chắn hai vợ chồng Âu Việt Minh còn vui hơn tết, nghe cậu nói vậy đã liên tục hỏi lấy hỏi để, còn hỏi tại sao lại muốn cưới nhanh như vậy có phải là có bầu rồi hay không?
Nghe hai vợ chồng Âu gia hỏi thế Lạc Ân Nghiên cũng ngượng ngùng không thôi, không biết giấu mặt vào đâu để che nỗi sự xấu hổ này của mình.
Âu Thành Triệu thống nhất với gia đình khi về Mĩ thì sẽ đưa gia đình qua để nói chuyện với cha mẹ cô.
Lạc Ân Nghiên cũng không có ý kiến gì, hiện tại công việc cô cũng đã ổn định, việc phải lấy chồng đẻ con cũng là việc sớm muộn, huống chi bây giờ cô cũng đã gần 23 24 rồi, đây quả thực là độ tuổi đẹp để có thể kết hôn.
Trải qua mấy tháng trời như vậy được chứng kiến cảnh Âu Thành Triệu từ tốn, dịu dàng chăm sóc mình từng li từng tí cô đã biết rằng không còn lý do gì để có thể từ chối cậu được nữa.
Nếu không vì sự ngu ngốc bồng bột lúc đó, có thể bây giờ cậu đã là một chàng trai tốt nhất từ trước tới giờ đối với cô rồi.
Đang xếp đồ trong vali thì bỗng dưng Lạc Ân Nghiên lại thấy hơi nhợn nhợn ở cổ, cô nhíu mày khó chịu, uyết hầu cứ lăn lên lăn xuống, liên tục nuốt nước bọt muốn kiềm lại cơn nôn.
Lạc Ân Nghiên cũng không nghĩ gì nhiều, cô nghĩ vì mấy nay mình không ăn sáng điều độ nên dạ dày có chút vấn đề.
Lạc Ân Nghiên không nói gì với Âu Thành Triệu, mà cậu lại đang quay lưng với cô lấy từng bộ quần áo trong tủ ra để xếp nên không thấy gương mặt đang tái xanh lại của Lạc Ân Nghiên.
Mặc dù muốn nôn nhưng Lạc Ân Nghiên lại không có nôn ra ngoài, cô ngồi hít thở sâu một hồi thì cổ họng cũng nhẹ đi phần nào.
Vì dạo này không hiểu sao Lạc Ân Nghiên ăn uống không được ngon miệng cho lắm nên ăn uống hơi thất thường, vì vậy mà mới không nghi ngờ mà nghĩ dạ dày mình có vấn đề.
Cô tiếp tục gắp đồ vào vali, lúc này Âu Thành Triệu ôm một đống đồ quay lại đi tới gần, bây giờ cậu mới để ý thần sắc có chút nhợt nhạt không tốt của Lạc Ân Nghiên.
Cậu hơi sững người, không chần chừ mà nhanh chóng đi lại ngồi kế bên, tay đưa tới ôm eo kéo cô sát vào người mình.
"Làm sao vậy? Em mệt sao?"
Cách đây mấy tuần từ sau đêm cầu hôn ấy, Âu Thành Triệu đã tự động đổi cách xưng hô của hai người, không phải gọi là chị em nữa mà trực tiếp gọi cô là em, lâu lâu cả gan thì gọi là vợ.
Xưng hô hết sức là thân mật, Lạc Ân Nghiên cũng không quá khắc khe về việc này, lúc đầu cô có chút không quen, nói thẳng ra là ngại ngùng nên vẫn hay xưng tôi với cậu.
Dần dần nghe cậu nói riết rồi cũng thành thói quen, không biết từ khi nào mà mình cũng đổi cách xưng hô thành anh với em dù là cô lớn tuổi hơn.
Còn nhớ mang máng rằng lúc lần đầu cô gọi cậu là anh, Âu Thành Triệu đã không kiềm được mà nhảy cẩn lên hò hét, sau đó còn ôm cô quay dòng dòng.
Lúc đó Lạc Ân Nghiên bị chóng mặt đến sắp nôn cô còn thầm chửi cậu trong bụng.
[Có phải là không bình thường rồi không? Có mỗi việc đó cũng vui vẻ đến vậy sao?]
Sau câu hỏi của Âu Thành Triệu cô lắc đầu tỏ vẻ không sao.
"Em không sao, chỉ hơi khó chịu ở cổ họng một chút"
Nghe cô nói vậy cậu càng lo lắng hơn, lo lắng sợ cô bị bệnh.
Sắp tới lại có chuyến bay dài như vậy nếu cô mà mệt thì phải đành dời ngày đi lại.
"Em cảm thấy thế nào? Đau họng phải không? Anh đi mua thuốc cho em nhé?"
Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không có! Chỉ cảm thấy hơi muốn nôn thôi, chắc gần đây em không chịu ăn uống nên dạ dày không ổn lắm"
"Hay anh đưa em tới bệnh viện khám nhé?" Âu Thành Triệu vừa nói vừa đưa mặt mình sát mặt cô dịu dàng hỏi.
"Không cần đâu sắp tới giờ lên máy bay rồi, em ổn mà.
Bây giờ mau nhanh chóng đi ra sân bay làm thủ tục thôi, không thì không kịp giờ mất"
"Nhưng chuyến bay rất dài, em có nghĩ mình sẽ chịu được cho tới khi bay tới Mĩ hay không?"
Dù cho Âu Thành Triệu có khuyên như thế nào Lạc Ân Nghiên vẫn