Còn vài ngày nữa là tới tết dương, là dấu chấm cho sự kết thúc một năm vừa qua.
Đây cũng là cái tết đầu tiên Lạc Ân Nghiên đón cùng Âu Thành Triệu với cương vị là người yêu của nhau, hay có thể gọi là chồng sắp cưới.
Bình thường mấy ngày tết này cô thường không có hay chuẩn bị gì, chủ yếu là do mẹ chuẩn bị.
Mặc dù vậy nhưng cũng sắp tới năm mới nên Lạc Ân Nghiên vẫn cùng Âu Thành Triệu đi mua sắm một số món đồ.
Sau khi lấy số đo xong thì cậu đưa cô đi đến trung tâm thương mại, ngụ ý là muốn mua mấy đồ linh tinh để bồi bổ cho em bé.
Âu Thành Triệu đưa cô vào cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh, đây là cửa hàng cũng có tiếng và khá là lớn.
Trong đây chủ yếu là bán mấy món đồ nhỏ nhỏ dành cho em bé mới sinh.
Vừa vào Âu Thành Triệu có vẻ như rất hào hứng, cậu và cô cùng nhau đi một vòng ở trong cửa hàng để ngắm nghía.
Vì cửa hàng mang tiếng là to nên chỉ cần đi một vòng thôi đã cảm thấy hơi nhức chân rồi.
Đi qua gian hàng trưng bay những đôi giày bé bé xinh xinh, Âu Thành Triệu giống như bị thu hút, không kiềm được mà dừng lại xem xét.
Cậu cầm lên một đôi giày bé tí chưa bằng lòng bàn tay lên.
Đôi giày nhỏ này có màu hồng nhạt, được may rất tỉ mỉ mà đặc biệt.
Ở mũi giày còn đỉnh thêm vài con bướm và mấy bông hoa nhỏ nhìn trông rất đẹp.
Giờ phút này có thể thấy đôi mắt đang sáng lấp lánh, bên trong chứa đầy những yêu thương và dịu dàng khó thấy.
Cậu nhẹ nhàng sờ lên từng chi tiết nhỏ, tay mướt cả mồ hôi trông vô cùng căng thẳng.
Từng cử động đều hết sức cẩn trọng giống như sợ chỉ một sơ suất nhẹ sẽ lập tức làm hỏng đôi giày này.
Trong vô thức Âu Thành Triệu bất ngờ vang lên giọng nói dịu dàng trầm ấm.
"Đáng yêu quá!"
Lạc Ân Nghiên hiện tại cũng đang khoác tay cậu đứng kế bên.
Cô chú ý từng nhất cử nhất động của Âu Thành Triệu, đứng gần như vậy làm sao có thể không nghe được cậu nói gì cơ chứ.
Âu Thành Triệu cứ ngẩn ngơ như đứa con nít mà sờ món đồ chơi mình yêu thích.
Lạc Ân Nghiên thấy vậy thì không kiềm được mà cười thành tiếng, cô nhẹ kéo tay cậu rồi hỏi.
"Thích vậy sao?"
"Đúng vậy! Chúng rất xinh lại đáng yêu nữa.
Anh rất thích!"
Dừng một chút cậu lại nói tiếp, câu nói nói ra là muốn hỏi ý cô.
"Anh có thể mua đôi giày nhỏ này được không? Mặc dù bé con chưa chào đời nhưng anh rất thích đôi giày này, anh muốn mua cho con"
Lạc Ân Nghiên tất nhiên là không từ chối hay bác bỏ ý định này của cậu, nhưng cô lại có chút thắc mắc đặt ra câu hỏi.
"Nhưng sao lại mua màu hồng nhạt chứ? Lỡ như bé con là con trai thì sao?"
"Không đâu! Anh có cảm giác bé con là con gái, trái tim anh đã mách bảo điều đó, nếu như là con gái thì nó sẽ đẹp giống em vậy.
Anh rất thích con gái......." Âu Thành Triệu chắc nịch nói.
"Nhưng nếu em sinh còn trai thì anh sẽ không thích con sao?"
Âu Thành Triệu lập tức lắc đầu phản bác.
"Làm sao như vậy chứ, trai gái gì anh đều thích cả, chỉ là anh muốn con gái sẽ đẹp giống em thôi, anh muốn con chúng ta mang nét đẹp của em"
Nghe cậu nói vậy Lạc Ân Nghiên cũng không lên tiếng nữa, cô chỉ âm thầm mỉm cười mà thôi.
Tưởng chừng như chỉ mua một đôi giày này thôi nhưng không ngờ Âu Thành Triệu lại mua thêm vài bộ váy công chúa nhỏ đủ loại màu sắc.
Lúc cậu ôm một đống đồ ra quầy thanh toán cô chỉ biết đứng sau lưng lắc đầu.
Có vẻ Âu Thành Triệu thật sự chắc chắn con của họ là con gái rồi, nhìn dáng vẻ hớn hở như vậy Lạc Ân Nghiên cũng không lên tiếng dập tắt hy vọng của cậu.
Chỉ là cô nghĩ rằng nếu đứa bé sinh ra là con trai thì có phải mua mấy món đồ này đều là vô nghĩa hay không?
Dù hiểu theo cách nào thì Âu Thành Triệu thật sự là một người cha tốt, con của cô cũng thật may mắn khi có một người cha yêu nó vô điều kiện thế này.
Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng xoa bụng mình vài cái rồi dịu dàng tâm sự với con.
Không biết bé con còn nhỏ như vậy có nghe được lời cô nói không.
"Bé con à, con có thấy đằng xa kia không? Là cha con đó, cha con đang mua đồ đẹp cho con, cha con rất mong con là con gái và rất mong ngóng sự chào đời của con.
Con hãy luôn mạnh khoẻ và nhanh chóng ra gặp cha mẹ nhé" Vừa nói cô vừa cười rất dịu dàng.
Cũng vừa lúc này Âu Thành Triệu thanh toán xong, cậu túi to túi nhỏ đi lại, chậm rãi để hết đồ về một tay, rồi theo thói quen ôm eo Lạc Ân Nghiên kéo cô vào lòng mình.
"Xong rồi! Bây giờ sẽ đi mua thuốc bộ và sữa bầu cho em"
..........
Tối ngày 31 tháng 12 năm 2xxx.
Hôm nay là ngày cuối cùng để chuẩn bị bước sang một năm mới, cũng là đêm mọi gia đình sum vầy để cùng đón giao thừa với nhau.
Ở bên Mĩ thì họ chỉ ăn tết dương, khác với ở Trung họ sẽ ăn tết âm lịch.
Vì thế mà tối nay gia đình cô và gia đình cậu đều hẹn cùng nhau tụ tập một chỗ để ăn uống rồi đón giao thừa.
Trong phòng, Lạc Ân Nghiên đang lựa chọn cho mình một bộ váy hợp với không khí mùa xuân sắp tới, nhưng vì quá nhiều nên cô không biết lựa chọn cái nào.
Âu Thành Triệu ngồi kế bên nhìn người con gái của mình cứ đắn đo mãi nên cậu đã lập tức cầm lên một chiếc váy màu hồng nhạt rất xinh.
Cậu đã tia chiếc váy này từ đầu giờ tới giờ, thiết kế rộng rãi thoải mái, còn có một chiếc nơ ở sau eo rất tinh tế.
Vì dạng váy sơ rê nên nó bồng bềnh giống như váy công chúa vậy.
Đưa cho cô cậu nhẹ nhàng nói.
"Anh thấy váy này rất đẹp, em mặc thử xem"
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới chú ý tới chiếc váy xinh xắn này, nói thật ra không phải do cô không chọn mà từ nãy giờ cô không để ý, bây giờ thấy chiếc váy này Lạc Ân Nghiên cũng không từ chối mà thử luôn.
"Được! Đợi em một chút"
Quả thật cô mặc lên rất xinh, váy bầu rộng nên trông giống như bụng cô đã to lên mấy tháng vậy.
Bình thường dáng vẻ lạnh nhạt cũng phải bị che lấp đi bằng sự đáng yêu hiện tại.
Cậu rất vừa ý chiếc váy này, ngay cả Lạc Ân Nghiên cũng siêu siêu vừa ý.
Sửa soạn xong hai người quyết định xuống nhà để đi qua nhà Âu Thành Triệu ăn tối, cha mẹ Lạc