Trời bắt đầu chập tối, Lạc Ân Nghiên vừa bước ra ngoài không nhanh không chậm liền thấy được một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, từng bước đi lại gần.
Hôm nay quái lạ Âu Thành Triệu không đứng ở ngoài chờ cô mà lại ngồi trong xe, cậu hạ cửa sổ xuống một chút, tay đang cầm điếu thuốc mập mờ khói, điều này khiến Lạc Ân Nghiên không khỏi bất ngờ.
Cậu có tâm trạng sao?
Vừa bước lại vừa không ngừng suy nghĩ, rất nhanh đã tới ngay cửa xe, Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa.
Âu Thành Triệu quay lại liếc nhìn cô một cái rồi nghiên người mở cửa đẩy ra từ bên trong.
Giọng nói nhàn nhạt không cảm xúc vang lên.
“Chị lên đi”
Cô nhanh chóng ngồi ổn định trên xe rồi quay qua nhu hoà hỏi cậu.
“Làm sao vậy?”
“Không sao”
“Không sao mà lại có bộ dạng lạnh lùng như thế này sao?”
Âu Thành Triệu không nghĩ nhiều vào thẳng vấn đề mình muốn hỏi.
“Trưa nay chị đi đâu?”
“Đi ăn chứ đi đâu?” Lạc Ân Nghiên ngơ ngác không hiểu gì trả lời.
“Với ai?”
“Với bạn thôi”
“NÓI DỐI!” Âu Thành Triệu bỗng nhiên lớn giọng, làm cô đang tĩnh lặng cũng bất ngờ giật mình.
Cảm xúc Âu Thành Triệu tự dưng bộc phát, cậu không suy nghĩ lấy điện thoại ra đưa sát vào mặt cô.
Ánh sáng của điện thoại làm Lạc Ân Nghiên phải nheo mắt lại vì chói.
Cậu lúc này lên tiếng.
“Chị đi ăn với Phong Lãnh Thiên! Tại sao lại nói dối em, tại sao lại chia tay rồi lại đi ăn cùng hắn ta?”
Bị cậu quát, khuôn mặc ôn nhu của cô rất nhanh liền trở nên lạnh nhạt.
Điều cô quan tâm lúc này không phải vì cảm xúc thất thường của cậu mà là vì bức ảnh kia.
Tại sao lại có bức ảnh đó? Cậu theo dõi cô sao?
Lạc Ân Nghiên đang dần cảm thấy sự chiếm hữu của Âu Thành Triệu.
Cô nghĩ rằng cậu quá mức kiểm soát lại đi theo dõi cô như vậy, nghĩ tới đây Lạc Ân Nghiên lạnh lùng nói.
“Âu Thành Triệu!”
Cậu nghe cô gọi mình nhưng vẫn không trả lời, vẫn là bộ dạng trừng mắt hăm doạ.
“Cậu theo dõi tôi?”
Âu Thành Triệu nhếch lên nụ cười trào phúng, không để ý cảm xúc đang dần lạnh đi của Lạc Ân Nghiên.
“Ha…không theo dõi làm sao có thể biết được chị đã có người yêu mà còn qua lại với người yêu cũ chứ”
“Anh ấy chỉ muốn xin lỗi thôi.
Chỉ là đi ăn bạn bè bình thường cậu đừng lo quá như vậy”
“Ha…đi ăn sao? Đi ăn mà hành động thân mật vậy à? Hay muốn nối lại tình xưa?” Giọng nói mỉa mai khó che dấu của cậu vang lên.
Lạc Ân Nghiên bất ngờ, cách nói chuyện của Âu Thành Triệu hôm nay như một người khác vậy, không suy nghĩ liền nói ra những lời khó nghe như vậy.
“Âu Thành Triệu! Có phải cậu hoá điên rồi không, cậu nghĩ tôi là người như vậy sao? Hai chúng ta đã yêu nhau, tôi toàn tâm toàn ý chấp nhận cậu, không hề nghĩ đến sẽ có ý định làm mấy hành động trơ trẻn đó”
Có vẻ như cơn tức giận đã bao phủ đại não của cậu, Âu Thành Triệu bỏ ngoài tai tất cả lời cô nói, xem nó như nước đổ lá khoai mà mặc kệ.
Nói ra một câu làm tổn thương người.
“Còn không phải sao? Biết đâu được…”
Thái độ này khiến Lạc Ân Nghiên hoàn toàn tức giận.
Tay mở cửa muốn đi nhanh ra khỏi cái nơi quỷ quái này, cô không muốn tranh cãi về việc này với cậu khi Âu Thành Triệu đang trong trạng thái không tỉnh táo thể này, đợi khi cả hai người bình tĩnh lại sẽ nói sau.
Âu Thành Triệu trừng đôi mắt thấy cô có ý định đi, không nhanh không chậm bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, sức lực như muốn bẻ gãy cổ tay nhỏ bé ấy.
“Chị muốn đi đâu? Chúng ta chưa nói xong, chị chưa giải thích”
Lạc Ân Nghiên bất lực tòng tâm, gương mặt mệt mỏi hiện rõ.
Cả ngày hôm nay làm việc đã mệt, tối về lại bị thanh niên này dày vò không tha, cô không nói gì nhìn cậu một lát rồi mới chầm chậm lên tiếng.
“Tôi đã giải thích rồi, là cậu không nghe đó thôi.
Bây giờ cậu về đi tôi đi taxi về, mai bình tĩnh chúng ta nói chuyện sau” Dứt lời cô liền mở cửa, không quay đầu lại một cái, đi thẳng ra vệ đường chuẩn bị đưa tay vẫy taxi thì một trận gió mạnh vồ lấy vào người.
Bàn tay như gồng kiền ôm chặt lấy cái eo nhỏ bé.
Giọng nói trầm thấp phía sau vang lên.
“Em xin lỗi! Là em không kiềm được cảm xúc nói ra những lời như thế, chị đừng giận mà.
Em đưa chị về nhé được không?” Vừa nói cậu vừa quay người cô lại, nhưng cái hôn liên tục rơi xuống khuôn mặt trắng nõn.
Vẫn còn giận nên cô nhất quyết đẩy cánh tay hữu lực đó ra.
Nhưng Âu Thành Triệu lại không để cô như ý muốn, tay ôm chặt kìm hãm cô lại trong ngực mình, giọng nói không ngừng vang lên.
“Em xin lỗi mà, em sẽ không như thế nữa, em sẽ nghe lời chị, sẽ không nổi giận lung tung nữa mà” Bộ dạng giả vờ khổ sở, hoàn toàn đã đánh lừa được cô.
Lạc Ân Nghiên không cựa quậy nữa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm.
“Cậu không được có tính kiểm soát theo dõi tôi nữa?”
Vì không muốn nói rằng bức ảnh này do Châu Ái