Lạc Ân Nghiên trợn mắt ngạc nhiên không thể ngờ mình lại gặp tên ảo tưởng ở đây, lại còn là con trai của bạn thân cha nữa.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp
" Hai đứa quen nhau từ trước rồi sao? Thế thì lại tốt quá!!" Âu Việt Minh vừa nói vừa cười.
Giai Ánh Tuyết từ trong phòng bếp đi ra:" Mọi người tới đầy đủ rồi sao? Thế thì vào ăn cơm thôi.
Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi chỉ chờ mọi người vào ăn thôi đấy".
Hai gia đình nghe vậy liền cùng nhau đi vào phòng bếp để lại trong phòng khách chỉ còn cô và cậu.
Lạc Ân Nghiên quay sang nheo mắt nhìn Âu Thành Triệu.
" Tại sao từ hôm qua tới giờ tôi cứ luôn gặp cậu vậy nhỉ? Trùng hợp sao?"
Âu Thành Triệu trên người mặc bộ tây trang đen, tay đút túi quần ngả ngớn cười như không cười:" Tôi thấy chúng ta có duyên đấy chứ, đi tới đâu cũng gặp nhau như vậy chắc là ông trời sắp đặt chăng".
Lạc Ân Nghiên nhăn mặt bộ dạng khó chịu.
Quay mặt đi vào bếp bỏ lại cậu phía sau.
Âu Thành Triệu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ánh mắt sâu không đáy khuôn miệng nhếch lên nụ cười nhạt rồi theo chân cô đi vào bếp.
Trong bữa cơm, hai gia đình cùng nhau nói chuyện
rôm rả, cha cô cùng cha cậu nói chuyện đều là bàn về các dự án công ty với nhau.
Âu Thành Triệu từ nhỏ được cha cho học hỏi từ sớm nên cũng hiểu đôi chút về kinh doanh, lâu lâu cậu cũng nói vài câu góp vui.
Mẹ cô thì rất hợp với mẹ của Âu Thành Triệu, hai người nói chuyện không ngừng nghỉ đều là nói về công thức nấu ăn ngon.
Lạc Ân Nghiên lén thở dài vì cảm thấy nấu ăn và kinh doanh đều không phải là sở trường của cô nên cô cũng không lên tiếng nói nhiều, ai hỏi thì cô trả lời.
Cô chỉ muốn ăn cho xong bữa cơm để lên phòng.
Bỗng nhiên chân cô bị đá một cái nhẹ, Lạc Ân Nghiên ngước mắt lên nhìn thấy thanh niên ngồi đối diện mình bộ dạng cười cười, cô nhìn đến dáng vẻ của cậu mà cảm thấy đáng ghét.
Reng reng
Điện thoại Lạc Ân Nghiên lúc này bỗng đổ chuông.
Cô nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, màn hình hiển thị ra một cái tên quen thuộc.
Lạc Ân Nghiên cười nhẹ đứng lên.
" Mọi người cứ ăn đi ạ, con xin phép nghe điện thoại một chút" Nói xong cô chạy nhanh ra vườn nhà mà không để ý có ánh mắt sâu hút đang thâm trầm nhìn mình.
"Alo anh à?"
Phong Lãnh Thiên ở đầu dây bên kia giọng dịu dàng, trầm thấp lên tiếng:" Em bay sang mĩ rồi sao? không bảo anh một tiếng anh đưa em ra sân bay".
" Em thấy công việc anh bận rộn, em có thể tự đi được có phải con nít đâu mà phải chờ anh đưa đón" Lạc Ân Nghiên nghĩ thầm, anh lúc nào cũng vậy, cưng chiều cô hết mực luôn khiến cô có cảm giác muốn dựa dẫm.
" Lần này đi khi nào em về? Anh vừa hoàn thành một dự án khá lớn.
Muốn cùng em đi du lịch khoây khoả một chút, chờ em về thì hai đứa mình cùng đi".
Lạc Ân Nghiên nghiền ngẫm một lúc:" Chắc cũng nhanh thôi tầm khoảng 2 3 tuần.
Khi nào em về sẽ gọi anh ra đón được không".
Phong Lãnh Thiên cười, "ừ " một tiếng.
Cuộc gọi kéo dài 20 phút thì Phong Lãnh Thiên có công việc nên cô đành cúp máy.
Lạc Ân Nghiên nhanh chóng quay vào nhà, vừa quay đầu thì thấy thanh niên kia đang khoanh tay trước ngực nhìn mình.
" Hai người nói chuyện với nhau cũng