Âu Thành Triệu nằm viện đến nay cũng đã gần 2 ngày, trong những ngày vừa qua cậu vẫn có chút gì đó hy vọng cô sẽ đến.
Nhưng khiến cậu thật thất vọng, Lạc Ân Nghiên không hề đến.
Từ buổi tối hôm đó ra, cô cũng không đặt chân đến bệnh viện nữa.
Cậu thầm nghĩ, không lẽ cô vô tâm đến mức đó sao? Chỉ vì biết được sự thật rồi nên không thèm quan tâm cậu nữa à?
Dựa vào giường nghĩ tới, Âu Thành Triệu tự mình vang lên tiếng cười trào phùng, sau đó lại trở về khuôn mặt lạnh tanh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt ấy bây giờ chỉ toàn bão táp, phong ba chứa đựng muôn vàn thâm sâu hiểm nguy.
Với lấy cái điện thoại trên đầu giường, tay bấm nhanh thao tác gọi cho cô, nhưng vẫn là tiếng tút tút vang lên.
Cậu nghĩ cô đã cho số mình vào danh sách đen rồi đi.
Nỗi tức giận không biết từ đâu có, nó cứ trỗi dậy cháy bùng như một ngọn lửa.
Tâm trạng bây giờ, cậu muốn đập phá, muốn đập hết đồ trong căn phòng này để xả giận.
Nhưng Âu Thành Triệu lại không làm thế, cậu kiềm lại cái thú dữ trong bản tính của mình.
Không quan tâm, Âu Thành Triệu đứng dậy, mặc kệ đau đớn, dáng đi có chút khó khăn bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo đã giam cậu trong 2 ngày nay.
Không ai trò chuyện chi, nói thật ra là cũng có nhưng không phải người cậu muốn.
Cậu không muốn bị cô đơn lạc lõng trong căn phòng này tới chết.
Âu Thành Triệu vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, đi chân không bước đi trên nền đất, nhìn qua cậu giống như một tên điên đi ra từ một bệnh viện tâm thần.
Đầu bằng bó, tóc có chút rối bù, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn cậu một lúc.
Cậu bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến công ty của Lạc Ân Nghiên.
Chỉ tầm 30 phút ngắn ngủi, chiếc xe đã chạy tới đậu ngay trước cửa công ty, Âu Thành Triệu vội vội vàng vàng sờ túi, rút ra vài đồng bạc lẻ đưa cho tài xế sau đó chạy thẳng nhanh vào công ty.
Các nhân viên ở đây khi thấy một người nhìn trông có vẻ luộm thuộm chạy vào thì không khỏi bàng hoàng.
Một cô gái nhanh nhẹn chạy ra ngăn lại hành động chuẩn bị vào thang máy của cậu, lễ phép nói.
“Chào anh! anh tìm ai?”
“Tôi muốn gặp Ân Nghiên”
“Sếp tôi đang bận, anh có thể ngồi đây chờ ạ!”
“Cái gì? Sao tôi phải chờ? Cô gọi cho cô ấy bảo Âu Thành Triệu muốn gặp, cô ấy nhanh xuống rước tôi”
Nói xong Âu Thành Triệu hậm hực khoanh tay lại, hai mắt trừng trừng nhìn cô gái đó.
Nhìn biểu cảm giống một đứa con nít đang nhe nanh múa vút kia.
Trong vài phút cô gái đã thầm nghĩ, có phải tên này bị thần kinh không? Nhưng nghĩ thì nghĩ cô cũng phải đi lại nhấc điện thoại lên gọi điện cho Lạc Ân Nghiên theo phép tắc.
Hai người đứng nói qua nói lại vài câu, cô gái gật đầu song đi ra trước mặt Âu Thành Triệu nói.
“Sếp Lạc bảo anh có thể đợi hoặc ra về ngay lập tức.
Vì cô ấy đang bận không rãnh để xuống tiếp anh”
Âu Thành Triệu nghe xong thì đỏ cả mặt, cậu nắm chặt tay, răng nghiến lại nổi cả đường gân bên hàm.
Thở hừ ra một cái, cậu ngoan ngoãn đi lại cái ghế dài phía xa xa ngồi xuống.
Các nhân viên thấy cậu chọn đợi nên cũng không quan tâm, ai quay về làm việc nấy.
Trong lúc lơ là Âu Thành Triệu đã nhân cơ hội lén đi lên đường cầu thang bộ, cậu chạy lên tầng hai sau đó đi vào thang máy bấm lên tầng cao nhất.
“Ting”
Cánh cửa mở ra, Âu Thành Triệu gương mặt hậm hừ bước ra khỏi thang máy, chân như chạy như không đi lại cái cửa phòng to lớn, không gõ cửa cậu thẳng tay đẩy ra, hét lớn.
“Lạc Ân Nghiên”
Cô đang bắt tay tiễn Bắc Minh về thì bị hành động đẩy cửa ra bất ngờ của Âu Thành Triệu làm giật mình.
Cô đưa ánh mắt ngơ ngác ra nhìn cậu, cảm xúc cũng dần dần trầm xuống.
Sau lại không quan tâm nữa mà quay lại mỉm cười với Bắc Minh.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi!”
“Không cần khách sao, tôi xin phép về trước”
“Vâng”
Bắc Minh quay người đi ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Âu Thành Triệu, cũng không quên liếc nhìn một chút.
Đợi đến khi bóng lưng Bắc Minh đi khỏi phòng, khuôn mặt đang tươi cười của Lạc Ân Nghiên lập tức trở nên lạnh lùng.
Mắt lạnh nhạt nhìn qua Âu Thành Triệu một cái, miệng cũng không nói năng gì, cô quay về chiếc ghế tổng giám đốc của mình đặt lưng dựa vào.
Mà Âu Thành Triệu thấy cảnh này thì thở ra một hơi bực dọc trong người, cố ý đưa tay đóng lại cửa khiến nó phát ra một tiếng “rầm” to lớn.
Cậu đi lại gần cô lạnh lùng nói.
“Tại sao mấy ngày nay chị không đến thăm em?”
“Không rãnh”
“Ha” Âu Thành Triệu vang lên tiếng cười trào phúng rồi mỉa mai nói tiếp.
“Không rãnh hay không muốn tới?”
“Tuỳ cậu nghĩ”
“Chị…”
Cậu tức giận đi lại, dựt phăng cây bút trên tay của Lạc Ân Nghiên, tay nắm cằm ép cô phải ngước lên nhìn mình.
“Rốt cuộc là chị muốn thế nào? Tại sao chị cứ tỏ thái độ đó với em?”
Lạc Ân Nghiên nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại, tay thản nhiên đưa lên hất cánh tay của Âu Thành Triệu ra.
“Tôi muốn thế nào à? Tôi muốn…chúng ta…chia tay”
Không ai biết rằng để nói ra được lời này, Lạc Ân Nghiên phải can đảm thể nào.
Cô hằng đêm thức khuya, ngủ không được ngon giấc, trong tâm trí lúc nào cũng tràn ngập câu hỏi, chia tay hay không? Cô không biết được mình phải tốn bao nhiêu thời gian mới đưa đến được cái suy nghĩ như thế nào.
Thấy cậu im lặng một lúc lâu, Lạc Ân Nghiên cứ nghĩ Âu Thành Triệu đã chấp nhận điều đó.
Cô đang chuẩn bị lên tiếng đuổi cậu ra khỏi phòng thì một tiếng trầm thấp vang lên.
“KHÔNG!”
Nó đem lại cảm giác khiến cô cũng lạnh buốt sống lưng.
Lạc Ân Nghiên cảm nhận được sự tức giận cùng sự lạnh lùng bên trong giọng nói đó.
Cô ngước lên mắt nheo lại khó hiểu nhìn cậu.
“Chị muốn chia tay với em…vì biết em là em trai Châu Ái Nghi?”
Lạc Ân Nghiên trợn mắt bất ngờ, cô không nghĩ cậu lại biết cô vì chuyện này mà chia tay.
Cô nhìn cậu một lúc lâu, thở ra một hơi dài mệt mỏi, giọng