Kể từ 1 tháng.
Từ lúc hai người làm hoà, Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu ngày nào cũng sống trong ngọt ngào hạnh phúc.
Cô càng ngày lại cưng chiều cậu hơn, Âu Thành Triệu cũng dựa vào đó mà lúc nào cũng làm nũng bên cạnh cô.
Sáng sớm cậu đi làm là bộ dạng bất cần đời, nghiệm chỉnh.
Nhưng tối về lại trở nên ngoan ngoãn, chuyên làm trò nghịch ngợm.
Lạc Ân Nghiên cảm thấy giống như mình đang nuôi một đưa trẻ trong nhà vậy.
Hôm nay lúc cô đi làm về, Âu Thành Triệu vẫn như thường ngày, cậu là người về sớm trước nên bữa cơm tối hầu như tất cả đều là cậu nấu.
Trong lúc cô đang loay hoay làm việc ở ghế sofa thì Âu Thành Triệu đi lại, cậu ngồi xuống đầu dựa vào bờ vai thanh mảnh.
Nhắm mắt hưởng thụ kh.oái cảm ngọt ngào, hít một hơi cậu chậm rãi nói nhỏ nhẹ.
“Chị à!”
Lạc Ân Nghiên quay đầu qua nhìn cậu, nở một nụ cười cưng chiều, bàn tay nhỏ bé đưa lên xoa lấy mái tóc nâu mềm mại kia.
“Sao vậy?”
“Ừm sắp tới…là sinh nhật em đó!”
“Vậy sao?”
Nghe câu nói thản nhiên như không của cô, cậu ngẩng đầu dậy, hai mắt nheo lại tủi thân.
Mà Lạc Ân Nghiên thì vẫn không nhìn lấy cậu một lần, mắt đeo kính, dán chặt vào màn hình sáng trưng, tay gõ lạch cạch trên bàn phím.
Âu Thành Triệu tức giận trong người, cậu cầm lấy máy tính nhấc bổng rồi bỏ ra phía sau mình.
Quay người đối diện với cô, giọng trách móc.
“Vậy sao là như thế nào? Chị không có quà tặng em sao? Chẳng hạn như chiếc nhẫn kim cương chẳng hạn”
Nhìn dáng vẻ trẻ con này, bất giác Lạc Ân Nghiên lại phụt cười thành tiếng.
Tay cô đưa lên nhéo mạnh cái má lắc lư, môi cong lên nụ cười dịu dàng mà vui vẻ.
“Cậu giàu vậy cần gì phải cần tôi tặng nhẫn kim cương”
“Gì chứ? Nhưng em muốn chị tặng”
Nói xong cậu nhào vào người cô ôm lấy thân thể nhỏ bé, sau lại quay đầu nằm trên đầu gối Lạc Ân Nghiên.
Cô mỉm cười ôn nhu nhìn chàng trai mà mình yêu, tay vuốt nhẹ mái tóc xoã xuống trán của cậu lên.
Lạc Ân Nghiên không có trả lời câu nói của cậu, cô chỉ dùng ánh mắt nhu tình nhìn Âu Thành Triệu không rời.
Âu Thành Triệu cũng cảm nhận ánh mắt nóng bỏng như lửa kia của cô, hai ánh mắt lúc này nhìn nhau như chỉ chứa một mình đối phương.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy trái tim mình đập thịch thịch không biết tại sao.
Cậu đưa lên cầm bàn tay đang vuốt loạn xạ kia, đưa lên môi mình từng chút hôn nhẹ nhàng.
Lạc Ân Nghiên như một đoá hoa vậy, trên người cô lúc nào cũng mang một mùi hương đặc trưng, đến cả bàn tay này của cô cũng mang một hương thơm man mát của hoa hồng.
Âu Thành Triệu hít lấy hít để bàn tay ấy, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Chị không tổ chức sinh nhật cho em thật sao?”
“Ừm…”
“Chị đúng thật là vô tâm mà!”
Nói xong cậu giận dỗi quay đầu ra ngoài, Lạc Ân Nghiên thấy cảnh này thì cười trừ.
“Tôi còn không biết cậu sinh ngày bao nhiêu đấy”
“Đúng rồi! Người vô tâm như chị thì biết ai”
Âu Thành Triệu bật người dậy khỏi người cô.
Cậu đứng lên ánh mắt không quên liếc xuống cô gái bên cạnh, hừ lấy một tiếng xong bước thẳng vào phòng, tay còn cố ý đóng mạnh cánh cửa khiến nó phát ra một tiếng “rầm” vang dội.
Chứng kiến cảnh này, cô không khỏi buồn cười.
Lắc đầu, với lấy cái máy tính bên cạnh, mắt lại bắt đầu tập trung làm việc như không có gì.
Âu Thành Triệu về phòng, đóng xầm cửa phòng lại.
Không biết tại sao cậu lại cảm giác khó chịu không thôi, tay nắm tóc mình giật giật song lại thở hồng hộc bực tức.
Ngồi xuống giường,không kiềm chế được cảm xúc của mình, bàn tay siết chặt đấm vào cái nệm mềm mại, chân đá loạn xạ khiến chiếc chăn bị bay xuống nền gỗ.
Cậu hét lên nột tiếng lớn, cũng may phòng cách âm rất tốt nên chắc chắn Lạc Ân Nghiên sẽ không nghe được tiếng hét khủ,ng bố này của cậu.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ngồi bật dậy, mang tâm trạng bực dọc nhấc máy mà không nhìn tên, giọng nói lạnh lùng như chứa cả bão dông.
“Ai?”
“Gì? Em đang nói chuyện với ai vậy?”
Nhận thấy được giọng nói quen thuộc của Châu Ái Nghi.
Âu Thành Triệu mới nhẹ giọng xuống một chút, nhưng trong giọng nói vẫn nghe được có chút tức giận.
“Chị à? Gọi em có việc gì không?”
“Nghe nói sắp sinh nhật em? Bữa đấy có muốn món quà gì không? Hay tới nhà chị đi, chị sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho em”
“Đến chị còn nhớ sinh nhật em mà sao…” Nói giữa chừng Âu Thành Triệu sực nhớ gì đó, xong lại im lặng không nói.
Châu Ái Nghi cũng nhận ra được sự bất thường, thấy cậu đang nói thì đột nhiên im như hến, cô thắc mắc hỏi.
“Mà sao gì?”
“Không có gì! Bữa đó em sẽ tới nhà chị nhé”
“Ừm, để chị tặng món quà bất ngờ cho cậu”
“Được!”
“…”
Âu Thành Triệu cùng Châu Ái Nghi ngồi nói chuyện một lúc lâu.
Vì có việc bận nên Châu Ái Nghi là người cúp máy trước.
Quăng cái điện thoại lên đầu tủ, Âu Thành Triệu ngã người ra giường, hai đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà.
Cậu đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hồ, bây giờ cũng đã gần 11 giờ, chắc có lẽ giờ này cô đã đi ngủ không chừng.
Cậu ngồi dậy nhanh chân chạy quá căn phòng kế bên.
Vừa mở cửa phòng đúng như cậu dự đoán, Lạc Ân Nghiên đã ngủ mất xác từ bao giờ.
Mỗi đêm này Âu Thành Triệu đều phải chạy qua lén lút ngủ với cô, một đêm thiếu hơn Lạc Ân Nghiên thôi là đêm đó cậu sẽ mất ngủ tới sáng, mặc dù cậu giận Lạc Ân Nghiên nhưng ngủ thì vẫn phải ngủ với cô thôi.
Âu Thành Triệu nhảy lên giường, chui người vào cái chăn ấm áp.
Nói là qua đây ngủ, như ý định của cậu chính là qua để giải toả d.ục vọng một tháng nay.
Nói có vẻ hơi khó tin nhưng từ lúc hai người làm hoà Âu Thành Triệu vẫn chưa có cơ hội gần gũi chính thất với cô.
Cậu nằm sâu trong chăn khiến nó phồng lên to lớn, bàn tay đặt lên gò bông xoa nhẹ, tay không kiên dè kéo thẳng áo ngủ của Lạc Ân Nghiên lên, áo nhỏ màu hồng nhạt được bài lộ ra bên ngoài.
Nhưng trong không gian quá tối, Âu Thành Triệu hoàn toàn không thấy được cái gì, cậu chỉ hành động theo cảm tính của mình, vì quá quen thuộc với cơ thể mọng nước này nên cũng không có gì khó khăn lắm.
Lúc này trên đầu vang lên một tiếng kêu nhỏ nhẹ.
Trong không gian tối bất ngờ lại có ánh sáng lấp ló trên đầu, ngước lên nhìn Âu Thành Triệu liền thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt lúc này đang híp lại nhìn cậu, trông có vẻ hơi ngái ngủ.
Âu Thành Triệu rướn người lên, hôn vào môi cô một cái nhẹ, một tiếng “chụt” phá vỡ bầu không khí yên ắng.
Lạc Ân Nghiên dụi mắt mình, giọng nói khàn khàn cất tiếng.
“Chả phải giận dỗi sao? Tối lại chui qua bên đây làm