Reng reng.
Lạc Ân Nghiên đang chìm trong giấc ngủ sâu thì tiếng chuông điện thoại trên đầu tủ cạnh giường reo lên.
Cô giật mình nheo mắt lại, từ từ mở ra tiếp nhận ánh sáng mỗi sớm mai.
Đưa bàn tay lên dụi qua mắt mình rồi mới chậm rãi chống người ngồi dậy.
Khi hôm qua vừa về tới nhà cô liền không làm gì mà lăng đùng lên giường đi ngủ, không hiểu sao bây giờ người cô có chút đau nhức.
Với lấy cái điện thoại, nhìn sơ qua tên Vi Yến trên màn hình không nhanh không chậm cô liền ấn nút nghe.
Giọng nói khàn khàn buổi sáng sớm vang lên.
[Chị nghe?]
[Sếp, em có vài cái dự án cần sếp kí gấp.
Sếp không đi làm ạ?]
[Ừ, hôm nay chị mệt nên nghỉ một ngày]
[Ơ vậy còn mấy dự án thì sao ạ? Hôm nay phải hoàn thành gấp để giao cho khách hàng ạ! Còn có đại diện của công ty đối tác hôm nay muốn gặp chị để bàn bạc một vài điểm trong hợp đồng nữa ạ!]
Lạc Ân Nghiên nghe Vi Yến nói một tràng dài, đầu cô bắt đầu ong ong, ngón tay đưa lên xoa nhẹ vùng thái dương giảm đi cơn đau đầu của mình.
Thật là đúng ngay ngày cô nghĩ mệt thì lại nhiều việc đến như vậy, bất đắc dĩ không còn cách nào cô đành phải thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.
[Ừm, hay là em đưa các dự án đến nhà chị đi.
Còn về khách hàng thì em gửi địa chỉ nhà chị cho họ, kêu họ đến đây một chuyến nhé.
Hiện tại chị không khoẻ, nên không thể ra ngoài được]
Bên kia Vi Yến liền lo lắng không thôi.
[Sếp không sao chứ ạ? Sếp có cần em mua thuốc không? Hay em mua cháo cho chị nhé?]
Nghe giọng nói đang bình thường bỗng trở nên gấp gáp của Vi Yến, Lạc Ân Nghiên không kiềm được liền cười lên một tiếng, tâm trạng cũng vui lên được một chút.
[Chị không sao, em đưa các bảng dự án tới cho chị nhé!]
[Vâng ạ!]
Lạc Ân Nghiên “ừm” một tiếng sau đó liền cúp máy.
Tâm trạng vừa được vui vẻ một chút bây giờ lại chầm xuống.
Tay sờ lên đôi mắt sưng húp của mình, cô nhíu mày cảm thấy hơi đau.
Cả đêm hôm qua, Lạc Ân Nghiên không thể nào ngủ được, nghĩ tới những lời nói bội bạc của Âu Thành Triệu cô lại khóc không thôi, mãi đến khi trời dần tờ mờ sáng cô mới chợp mắt được một chút.
Đứng lên vươn mình một cái, cô từng bước đi vào phòng vệ sinh sửa soạn cho mình.
Xong xuôi cô bước ra ngoài, trên người Lạc Ân Nghiên bây giờ mới được thay một bộ đồ thoải mái, khuôn mặt cũng trông tươi tỉnh hơn hẳn.
Nhưng nhìn kĩ thì vẫn thấy một nét buồn rầu mong manh.
Cô thẫn thờ từng bước đi xuống nhà, mọi ngày việc cô làm tiếp theo chính là nấu bữa sáng cho bản thân mình, nếu không ăn sáng thì cả ngày hôm đó sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng không hiểu sao lúc này, cô lại không muốn ăn uống gì nữa, Lạc Ân Nghiên cảm thấy cổ họng mình nhợn nhợn như muốn nôn ra vậy.
Vào phòng bếp tự rót cho mình một cốc nước ấm, rồi đưa lên miệng uống một ngụm.
Mà cơn buồn nôn cũng không bớt được một chút nào, tay ôm lấy cổ họng mình nheo mắt lại.
Đúng là cảm giác này thật khó chịu, cả năm đi làm cô chưa bao giờ bị bệnh lặt vặt này hành hạ, vì vốn cô có sức đề kháng rất khoẻ.
Nhưng không ngờ chỉ mới một đêm khóc bù lu bù loa, đã trở nên khó chịu như vậy.
Quả thật vướng vào Âu Thành Triệu là xui xẻo mà.
Cô cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn của mình, mệt mỏi đứng trong phòng bếp pha tách trà nóng để tiếp khách.
Khi vừa bưng khay trà ra ngoài để xuống bàn thì cùng lúc này tiếng chuông cổng lại vang lên.
Lạc Ân Nghiên dọn dẹp ngay ngắn lại phòng khách của mình rồi mời từ từ bước ra ngoài.
Cánh cổng được mở ra, bên ngoài chính là Vi Yến bên cạnh còn có một người đàn ông chững chạc, nhìn qua liền có thể đoán ra được độ tuổi của người đàn ông này.
Ngoài ra còn có một người về sĩ đứng phía sau anh ta.
Lạc Ân Nghiên lễ phép cúi đầu chào, miệng chầm chậm nói.
“Chào anh!”
Người đàn ông không nói gì mà chỉ gật đầu mỉm cười đáp lại.
Vi Yến nhanh chóng đi lại đưa một tập hồ sơ dày cho Lạc Ân Nghiên, sau đó cũng không dám nán lại lâu mà xin phép đi về công ty.
Đợi đến khi Vi Yến đi khuất tầm mắt Lạc Ân Nghiên mới ngước lên nhìn người đàn ông, anh ta rất cao, độ tuổi chắc khoảng tầm sấp xỉ 30.
Cô nhẹ nhàng nói.
“Ừm mời anh vào nhà”
Khi cô vừa dứt lời, người đàn ông cũng không khách sáo mà bước vào, chỉ riêng người vệ sĩ là đi vào xe ngồi chờ đợi.
Lạc Ân Nghiên đóng lại cánh cổng sau đó mới chậm rãi theo bước chân người đàn ông vào nhà.
“Anh ngồi đây chờ tôi một lát nhé!”
Nói xong cô liền chạy lên lầu cất đi tập hồ sơ chất đống này.
Rồi tiện thể cầm luôn cái laptop của mình xuống.
Lúc này, bên dưới nhà người đàn ông thản nhiên ngồi dựa vào ghế bắt chéo chân.
Ánh mắt liếc nhìn căn nhà đánh giá, song cũng cảm thán sự giản dị mà trang trọng của ngôi nhà.
Cùng lúc ấy, Lạc Ân Nghiên cũng từ trên lầu đi xuống, cô gượng gạo có chút ngại ngùng đi lại, chậm chạp ngồi xuống.
Bàn tay đưa ra rót lấy cốc trà nóng rồi đưa cho người đàn ông.
“Mời anh uống nước”
Anh ta gật đầu, đưa tay tiếp lấy ly nước từ tay cô rồi từ từ thưởng thức.
Lạc Ân Nghiên khó hiểu, từ nãy tới giờ cô không có nghe anh ta mở miệng nói ra câu nào, chỉ gật đầu, rồi lại cười.
Mặc dù có chút thắc mắc nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
Dừng trong giây lát đợi đến khi anh ta thưởng thức trà xong, cô mới mở miệng từ tốn.
“Ừm anh có thể giới thiệu tên anh lại được không? Có thể dạo này tôi gặp nhiều người quá nên cũng không nhớ rõ tên”
Anh ta đặt nhẹ tách trà trên tay xuống, đến cả phong cách đặt cốc xuống thôi cũng toát lên một vẻ đẹp rất quý tộc.
Nếu cô đoán không nhầm thì anh ta chính là con lai, bởi vì đôi mắt có màu đen xanh lại sâu hun hút, đây là một nét rất đặt trưng của người Châu Âu.
Bấy giờ một giọng nói trầm thấp, có chút không nghe rõ tiếng trung.
“Tôi tên là Alexander Minh Viễn.
Cô có thể gọi tôi là Minh Viễn cũng được”
“À! Hơi ngoài lề một chút, anh là con lai sao?”
Không chần chừ, người đàn ông trực tiếp thẳng thắng thừa nhận.
“Đúng vậy! Cha tôi là người Úc, mẹ tôi là người Trung”
Nghe tới đây cô liền gật đầu, xong cũng không biết nói gì nữa.
Không khí bỗng chốc chìm vào yên lặng,