Thanh Nghi bước xuống khỏi xe Nguyên Ngọc Dương.
Cô vẫy tay hôn gió cậu một cái xong mỉm cười nói.
“Anh về đi, tí em sẽ bắt xe về”
“Cho anh vào nữa” Nguyên Ngọc Dương nũng nịu nói.
Thấy cảnh này Thanh Nghi không kiềm được mà cười thầm trong lòng, cô không nói gì mà chỉ lắc đầu.
Đề phòng bị mềm lòng trước tên làm nũng này, cô liền nhanh chóng quay người chạy vào nhà Lạc Ân Nghiên không quay đầu.
Nguyên Ngọc Dương bị hành động này của cô làm bất ngờ, câu nói chưa nói ra khỏi miệng đành phải thu về, gương mặt trầm xuống tiếc nuối sau đó mới lái xe đi.
Lạc Ân Nghiên đang ngồi ở phòng khách bấm điện thoại, trên màn hình ti vi còn đang xem một bộ phim ngôn tình đang chiếu.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài của, ngước mặt lên nhìn thì liền thấy Thanh Nghi bộ dạng chạy hì hục vào nhà.
Sau đó thì đứng thở hồng hộc như trâu trước mặt Lạc Ân Nghiên, che đi cả tầm nhìn xem phim của cô.
Liếc ánh mắt từ đầu xuống chân đánh giá một chút, cô nheo mắt thắc mắc hỏi.
“Sao cậu lại ở đây? Còn làm gì mà thở như trâu vậy?”
“Chạy Ngọc Dương á mà? Không biết học tính ai mà lại nũng nịu với mình không biết” Thanh Nghi bình tĩnh lại vừa nói vừa cười giải thích.
“Thế sao cậu lại ở đây?”
“Mình đến thăm cậu chứ gì, từ lúc xảy ra sự việc kia liên lạc cho cậu liền không được.
Lên công ty thì nhân viên bảo nghỉ”
Tâm trạng Lạc Ân Nghiên đã ổn hơn được một chút, nhưng khi nghe Thanh Nghi nhắc lại dù không nhắc trọng điểm sự việc nhưng cũng gợi lại cho cô một chút về ngày đó.
Cô rũ mắt che dấu sự buồn rầu, tay bỏ điện thoại qua một bên, giọng cũng không mấy vui vẻ thậm chí còn có thể thấy rõ là cô buồn.
“Mình mệt nên nghỉ thôi.
Cậu ra đây ngồi đi” Nói xong cô vỗ vào cái đệm ghế bên cạnh.
Thanh Nghi cũng không chần chừ mà thong dong đi lại ngồi xuống, tay còn tự nhiên rót một cốc nước, uống từng ngụm to lớn để giải khát.
Xong rồi mới thở một hơi thoải mái, bình tâm lại cảm xúc của mình quay qua đối diện nhìn Lạc Ân Nghiên.
Lạc Ân Nghiên bị cái nhìn chằm chằm này dính chặt vào người mình thì giật mình, cô thắc mắc không thôi.
“Gì vậy? Nhìn mình như vậy làm gì?”
Thanh Nghi bặm môi một cái hai tay khoanh lại trịnh trọng nói.
“Mình nói này cậu phải bình tĩnh nha”
“Ừ!”
“Khi nãy đi dạo cùng Nguyên Ngọc Dương mình đã gặp Âu Thành Triệu và Châu Ái Nghi”
Gương mặt Lạc Ân Nghiên nghe xong trở nên gượng gạo, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh nhạt, thản nhiên như không quan tâm.
“Rồi sao nữa?”
Thanh Nghi dừng lại nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói tiếp.
“Mà điều quan trọng ở đây, chính là mình thấy có cả cô minh tinh La Ly đại sứ thương hiệu công ty cậu đi cùng nữa!”
“Gì cơ?” Lạc Ân Nghiên nhíu mày nghiên đầu, bộ dạng lúc này không thể nào là không quan tâm được nữa.
Cô hiểu được vấn đề Thanh Nghi đang nói, cũng có thể hai người đang chung một suy nghĩ chăng.
Khi nghe Thanh Nghi nói Âu Thành Triệu đi cùng Châu Ái Nghi cô cũng không có gì là ngạc nhiên cả.
Nhưng chỉ khi nghe thấy có La Ly đi cùng cô không thể nào có thể bình tĩnh được.
Tại sao La Ly lại đi cùng Âu Thành Triệu? Còn quen cả Châu Ái Nghi sao? La Ly là người làm việc với cô, cũng chưa bao giờ tiếp xúc gì với Âu Thành Triệu ngoại trừ bữa cơm làm quen đầu tiên.
Nhưng cô hoàn toàn không thấy được động thái bất ngờ nào cho thấy hai người đó có quen biết cả.
Nên khi Thanh Nghi nói cô lại giật mình không thôi.
Thanh Nghi không để ý cô đang suy nghĩ mà tiếp tục nói tiếp.
“Mình không biết như thế nào, nhưng nhìn họ khá thân thiết.
Đặc biệt là có vài hành động thân mật của Âu Thành Triệu và La Ly, mình có hỏi Ngọc Dương anh ấy bảo hai người đó thật sự có quen biết nhau đó”
Lạc Ân Nghiên im lặng, cô trầm tư mắt nhìn chằm chằm vào mấy cốc nước trên bàn trà thuỷ tinh.
Cô là một người rất nhạy bén, chỉ cần một cái gì đó lộ ra Lạc Ân Nghiên liền có muốn vàn suy nghĩ trong đầu.
Việc Âu Thành Triệu và La Ly quen biết nhau chắc hẳn là có mục đích.
Nhớ về cái lúc công ty bị khủng hoảng, bị cộng đồng mạng mạt sát nặng nề bởi một tin đồn không đáng có.
Lúc đấy La Ly lại đột ngột có thông tin bảo cô ta bị dị ứng về da, sau cùng lại bảo không phải mỹ phẩm của cô ảnh hưởng rồi lại giải thích vì fan để ý nên mới tung tin đồn thất thiệt.
Cô dường như ngầm nghĩ ra được điều gì đó.
Ánh mắt đã dần trở nên lạnh lùng, Thanh Nghi ngồi bên cạnh cũng cảm thấy lạnh lẽo đầy sát khí, cô ôm lấy mình run nhẹ một cái.
“Ân Nghiên à! Mình thấy Âu Thành Triệu thật là một tên tra nam chính nghĩa đó.
Vừa chia tay liền đã quen một em mới, lại còn là đối tác của cậu nữa, thật là không thể tha thứ mà”
Thanh Nghi cứ ngồi một bên lảm nhảm như sáo, nhưng từ đầu đến cuối Lạc Ân Nghiên đều im lặng, tướng ngồi của cô cũng không có gì thay đổi.
Lạc Ân Nghiên như một bức tượng ngồi cứng ngắt trên sofa vậy.
Chỉ mấy phút sau, sau khi Thanh Nghi cảm thấy Lạc Ân Nghiên không nghe mình nói chuyện cô ấy mới đẩy người cô một cái.
Lúc này, cô mới choàng tỉnh thoát khỏi cái suy nghĩ suy tư của mình nãy giờ.
Cô thở ra một hơi mệt mỏi, ánh mắt có chút rã rời nhìn Thanh Nghi.
“Mặc kệ cậu ta đi, đừng nhắc đến tên đó nữa.
Thật nuốt không trôi mà!”
“Hây da, cậu không lẽ tính cứ như vậy suốt sao.
Hay tối nay chúng mình đi chơi nhé, đi bar được không? Nhé nhé”
Vừa nói Thanh Nghi vừa lắc người cô năn nỉ.
Mà Lạc Ân Nghiên lại không bao giờ từ chối bạn bè bất cứ điều gì, nghĩ lại cảnh từ hôm sự việc xảy ra đến giờ Lạc Ân Nghiên đều ru rú trong nhà, ăn uống thất thường, gương mặt của cô đã bị xanh xám lại.
Suy nghĩ một lúc lâu thì Lạc Ân Nghiên cũng gật đầu đồng ý, cô muốn đi chơi để giải toả một chút vậy.
Cả buổi sáng này Thanh Nghi đều đóng cung ở nhà cô.
Thoải mái ngủ nghỉ còn lôi một đống đồ ăn vặt vừa xem phim vừa ăn.
Đến tận trưa Thanh Nghi muốn ở lại cùng Lạc Ân Nghiên nên liền chui vào bếp phụ giúp cô nấu đồ ăn cho buổi trưa.
Mặc dù