Khoảng khắc khi nghe Âu Thành Triệu nói xong, Lạc Ân Nghiên đã biết mình không thể nào thoát khỏi cái tên không bình thường này.
Cảm xúc cũng dần dần ảm đạm, không còn dáng vẻ mất không chế như khi nãy nữa.
Cô thấy được sự điên cuồng trong đôi mắt xinh đẹp của Âu Thành Triệu.
Không còn là bộ dạng một tên thanh niên chỉ biết làm nũng, nhõng nhẽo nghịch ngợm nữa.
Thay vào đó là một bộ dạng đầy mưu mô, xảo quyệt, đến cha cô một người không biết gì đến mối quan hệ này cũng bị kéo vào.
Lạc Ân Nghiên không còn cảm xúc gì cả, thái độ trở nên thản nhiên như thường.
Giọng nói nhẹ nhàng mà từ tốn.
"Cậu muốn làm gì mới bỏ qua? Muốn tôi ở bên cậu?"
"Đúng vậy!" Âu Thành Triệu không chần chừ mà thẳng thắng gật đầu.
"Được! Nhưng tôi cho cậu thời hạn 1 năm! Chúng ta ở bên nhau 1 năm sau đó không ai dính líu tới ai, cũng đừng đến làm phiền tôi nữa!"
Âu Thành Triệu sững người lại, cậu dùng đôi mắt ngơ ngác, không ai biết được khi cô nói ra những lời ấy, trong đôi mắt lại lộ ra một vẻ đau đớn khôn nguôi.
"Ân Nghiên?"
"Tôi không thích nói nhiều! Nếu cậu không đồng ý coi như sẽ không có chuyện gì xảy ra!"
Nghe tới đây đôi mắt đáng thương ấy rũ xuống, che đi cảm xúc đang khác thường của mình.
Ở một góc độ không ai thấy, tay cậu đưa ra sau lưng đã run rẩy đến cực độ.
Dáng vẻ bề ngoài ngả ngớn như vậy chỉ là diễn mà thôi, cậu không muốn lôi bác Lạc vào nhưng đã hết cách rồi.
Mặc dù cảm thấy bản thân mình đê tiện, có lỗi, nhưng việc quan trọng nhất đó là có thể được bên cạnh Lạc Ân Nghiên.
Cậu ngước khuôn mặt trầm tĩnh lên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Được!"
Cậu chấp nhận thời hạn một năm này, trong khoảng thời gian ấy Âu Thành Triệu sẽ cố gắng hết sức làm cô có thể yêu mình một lần nữa.
Âu Thành Triệu không tin trong khoảng thời gian dài như vậy mà Lạc Ân Nghiên lại không động lòng.
Xem như thoả thuận thành công, Âu Thành Triệu nở một nụ cười dịu dàng đầy ôn nhu.
Cậu đưa tay lên tính vuốt tóc cô thì "bốp" Lạc Ân Nghiên không lưu tình lấy tay mình gạt mạnh cậu ra.
Bàn tay to lớn khựng lại giữa không trung, Âu Thành Triệu miễn cưỡng rụt tay về, cũng không dám nỗi giận mà chỉ gượng gạo cười cười.
Lạc Ân Nghiên nhìn qua một lần nữa tập hồ sơ, cô nhìn kĩ cố gắng ghi nhớ những thông tin trên những tờ giấy trắng, sau đó cầm lên đưa cho cậu.
"Cầm lấy đi ra khỏi phòng tôi! Tốt nhất là ra khỏi nhà tôi luôn đi"
"Em thấy chúng ta nên ở....."
Chưa kịp nói hết câu, Lạc Ân Nghiên đã lạnh lùng lên tiếng cắt phăng đi cái ý nghĩ đó.
"Không có khả năng!"
"Ân Nghiên à!"
"Điếc?"
Dù đã thoả thuận đã thành công nhưng Âu Thành Triệu đã thấy được thái độ càng ngày càng ghét mình của cô.
Sự hận thù đến cay nghiệt, bây giờ một chút tình yêu thôi cậu cũng không cảm nhận được nữa.
Biết làm sao bây giờ tình yêu đã không còn, cậu chỉ biết vô vọng giữ chặt lấy cô bên mình, đây là niềm an ủi to lớn nhất hiện tại đối với cậu.
Âu Thành Triệu đứng dậy, tay cầm tập hồ sơ luyến tiếc nhìn bóng lưng quay đi của Lạc Ân Nghiên.
Cậu miễn cưỡng đi ngoài, trước khi về cũng không quên dọn lại những vụn cháo bị văng xuống nền khi nãy.
Dọn xong cậu chậm rãi đi lại gần giường, tay đặt lên bả vai cô xoa nhẹ.
"Em có nấu cháo cho chị rồi! Nếu đói thì lấy ăn nhé, bây giờ em về"
Nói xong cậu cố nán lại một chút để xem cô trả lời.
Nhưng đáng buồn thay, đến ngay lời cậu nói có khi cô còn giả điếc không nghe thấy chứ nói chi trả lời.
Âu Thành Triệu buồn rầu quay người đi ra ngoài.
Đến khi dưới nhà truyền đến tiếng xe chạy đi, Lạc Ân Nghiên mới mở mắt tỉnh dậy.
Đôi mắt đỏ au hiện đầy hận thù, bàn tay bấu chặt gối răng đã nghiến đến mức muốn vỡ nát.
Cô cầm điện thoại lên, tay thao tác nhấn liên tục gọi đến cho Minh Viễn.
Đầu dây bên kia cũng rất nhanh bắt máy đến.
Lạc Ân Nghiên lạnh lùng lên tiếng.
[Alo]
[......]
______________________
Sau chuỗi ngày, đối diện với sự việc kia Lạc Ân Nghiên vẫn quay lại đi làm bình thường.
Số lần Âu Thành Triệu làm phiền cô càng ngày lại càng tăng lên.
Có khi không biết vô ý hay thật sự cố tình mà giở thói làm nũng đòi ở lại nhà Lạc Ân Nghiên.
Nói thật sự cô đã không chịu nỗi cái hoàn cảnh này nữa, nhưng hiện tại Lạc Ân Nghiên không biết làm gì hơn, thứ bây giờ cô cần chính là thời gian.
Hôm trước khi nghe điện thoại của mẹ, mẹ bảo sức khoẻ cha dạo này có vẻ không tốt.
Thường hay đau đầu, mà vì lý do đó nên Lạc Ân Nghiên chưa tiện hành động, đợi đến khi cha cô khoẻ một chút.
Lúc đó sẽ tính tới việc trả lại gấp bội những thứ Âu Thành Triệu gây ra cho cô và cha.
Lạc Ân Nghiên ngồi trong phòng làm việc, bàn tay mỗi phút mỗi giây đều ghì chặt lại không buông, đến nỗi lòng bàn tay cũng bị in dấu bởi móng tay đâm sâu.
Sợ chỉ cần móng tay nhọn một chút, có thể thật sự đâm đến chảy máu, cô ngửa đầu dựa vào ghế, đợi đến khi sự việc này qua đi một vài ngày.
Lạc Ân Nghiên sẽ vờ như đi công tác một tuần, lúc đó kế hoạch mới thức sự diễn ra.
Trong đầu cô hiện tại chỉ có một quan niệm đơn giản "Âu Thành Triệu! Tôi sẽ không tha cho cậu!".
Không biết từ bao giờ sự hận thù ấy lại được hình thành to lớn trong suy nghĩ.
Chắc có lẽ từ lúc nghe đến việc cậu muốn đưa cha cô ra toà, hay có thể đã từ trước trước nữa.
Reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá hư bầu không khí tĩnh lặng.
Lạc Ân Nghiên biết là ai gọi tới nên cô không có bắt máy liền, phải đến khi tiếng chuông reo lên lần hai.
Cô mới miễn cưỡng cầm lên, ổn định lại cảm xúc, cố kiềm nén làm cho giọng nói mình trở nên bình thường.
[Alo?]
[Nghiên nhi? Chị muốn ăn lẩu tứ xuyên không? Hôm nay em vừa gọi điện cho bác gái học hỏi một chút công thức nấu lẩu của bác.
Nấu ra liền thấy tay nghề cũng không tồi, em đã nấu rồi tí nữa chị nhớ về sớm nhé]
[Cậu đang ở nhà tôi?]
[....]
Đầu dây bên kia im lặng không trả lời.
Lạc Ân Nghiên nhếch