Tác giả có lời muốn nói: hơi sửa đổi một chút, y quốc = Tây Ban Nha, đổi Thái Bình Dương thành Đại tây dương ~ vấn đề không lớn
- -----------------------
Không chỉ một người bị bạo kích.
【 Pudding dâu tây: A a a a a a!!! 】
【 Không thi qua chứng chỉ tinh linh ngữ cấp 4 không đổi tên: A a a a a quốc gia nên cấm bé con đáng yêu như thế!!!! 】
【 Autydf: Ngao, cắn ta, mau tới cắn ta 】
【 Ya ya ya Astor: Quả chanh không chua chút nào QAQ 】
- ------------
Do Văn Tinh Trạch mời khách nên nhà hàng là do cậu đặt.
Đây là một nhà hàng địa phương rất đặc sắc, trông giống như một quán rượu trên gác xép.
Đã có hơn trăm năm lịch sử, sửa chữa lại nhiều lần, trên tường còn treo bức ảnh chụp chung của chủ quán và Elvis* vào thế kỷ thập niên 60.
* Elvis Aaron Presley (8 tháng 1 năm 1935 – 16 tháng 8 năm 1977), hay còn được gọi đơn giản là Elvis, là nam ca sĩ, diễn viên người Mĩ.
Ông được coi là một trong những biểu tượng đại chúng quan trọng nhất của thế kỷ 20 và thường được mệnh danh là "Ông hoàng nhạc Rock và Roll".
Với kỹ thuật biểu diễn đầy khiêu gợi và phong cách thể hiện bài hát tràn đầy năng lượng, cùng sự kết hợp độc đáo đa dạng các chủng tộc trong một thời đại đầy biến động ề sắc tộc, đã đưa ông đến những thành công vang dội lẫn tranh cãi gay gắt.
Buổi tối, ánh sáng trong quán phù hợp, mỗi gian có một cốc đèn kính màu nhỏ.
Một ca sĩ ôm Ukulele ngồi ở trung tâm, hát một bản dân dao Tây Ban Nha không biết tên.
Người địa phương rất thích âm nhạc và hoa tươi.
Nếu như muốn hỏi Văn Tinh Trạch thích cùng ai ăn cơm nhất, tuy rằng rất có lỗi với Huyết tộc nhưng quả thật là Trì Yến.
Trì Yến không thích nói chuyện, nhưng cùng anh ngốc tại chỗ im lặng cũng không thấy nhàm chán.
Văn Tinh Trạch đoán Trì Yến đúng là có một cháu trai hoặc cháu gái nhỏ, nếu không tại sao anh lại chăm sóc người tốt như vậy trên bàn ăn.
Đây là nhà hàng mang phong cách ẩm thực Tây Ban Nha thuần túy, rất được cư dân địa phương ưa chuộng, bọn họ am hiểu sử dụng nhiều món ăn kèm mới lạ và đậm đà, như cam quýt, chanh, lựu, hạnh nhân
Có thể là do lăng kính Huyết tộc đã được nâng cấp, làm Văn Tinh Trạch sốc chính là hiện giờ cậu chỉ muốn gọi món bít tết 1 phần chín thôi...!Mọi người đều biết, bít tết 1 phần chín* ngoài lớp bên ngoài hơi chém xém ra, lúc được cắt ra bên trong còn mang theo tơ máu.
* Blue rare (Thịt chín 10%): Đây là phần thịt vẫn có sống, miếng thịt được nướng sơ qua trên chảo hay vỉ cho cháy xém bên ngoài trong vài giây rồi lấy ra, bên trong thường vẫn còn lạnh.
Thời gian nướng mỗi mặt khoảng 30 s.
Để kích thích vị giác người ta thường ăn kèm với sốt tiêu xanh cay nồng hoặc vắt thêm chanh cho có vị chua dịu.
Bít tết nhà hàng này cũng bình thường, thế nhưng Văn Tinh Trạch rất vui khi ăn nó.
Tuy nhiên, cậu khá lo lắng nếu cứ tiếp tục đà này, liệu lăng kính lv3 thậm chí lv4 Huyết tộc có phát triển thành ham muốn cắn người trong tương lai hay không?
Phụ huynh Huyết tộc không cắn người, Văn Tinh Trạch nhớ rõ máu họ uống là máu của động vật nuôi, đương nhiên đã được thanh trùng, có dây chuyền công nghiệp và ý thức về sức khỏe rất tốt.
Ngoài ra, cũng có rất nhiều món Văn Tinh Trạch thích ăn, thăn nội và thịt nguội chiên giòn với trứng, bọc trong phô mai và khoai tây nghiền, cà chua và rau, ăn kèm với súp kem lạnh, giấm sherry và trứng luộc chín mềm, sánh mịn thơm ngon.
"Chỗ khác ăn không được ăn ngon như vậy" Văn Tinh Trạch rất thích ăn, thế nhưng một là làm idol phải kiềm chế cơn thèm ăn, hai là bởi vì trước đây nghèo, mỗi lần được ăn ngon cậu đều rất biết ơn thế giới "Ăn thật ngon, đời này đáng giá."
Trì Yến đang giúp Văn Tinh Trạch cắt miếng bánh trong chảo nướng: " Để thư ký mua lại nhà hàng."
Văn Tinh Trạch còn tưởng rằng anh đang nói đùa: "Ha ha ha ha ha, ngài thật dí dỏm."
Trì Yến: "..."
Cuộc sống ở đất nước này thật sự nhàn nhã, cảnh đẹp và đồ ăn ngon, Văn Tinh Trạch liền nghĩ tới căn phòng chưa có tung tích của chính mình, cũng không biết đi đâu tìm một căn nhà thích hợp để thuê.
Trì Yến đưa chiếc bánh đã cắt cho Văn Tinh Trạch, liếc nhìn cậu một cái, nói:
"Nhà tôi là một căn song lập, có thể ở được 2 người."
Văn Tinh Trạch: "?"
" Tổng diện tích là 600 mét vuông, ở trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện có gara" Trì Yến cân nhắc một chút, nói tiếp "Sân thượng còn có vườn hoa nhỏ và bể bơi, quản gia đầu bếp đều không ở nhà."
" Ngoài ra còn có nhà, căn hộ và biệt thự ở những nơi khác."
Văn Tinh Trạch nghĩ thầm Trì Yến đây là đang kích thích cậu sao?
Văn Tinh Trạch không biết trả lời như thế nào, một lát sau, mới chân thành nói: "Tôi sẽ cố gắng chăm chỉ đóng phim, hy vọng có thể đạt đến cảnh giới của ngài sau 20 năm làm việc chăm chỉ."
Trì Yến: "......"
Trì Yến có vẻ hơi bực bội.
Anh không nói nữa, chỉ cầm lấy rượu hoa quả uống một cách vô cảm.
Ăn tối xong, cả hai đi dạo phố.
Lúc đầu có một chiếc Rolls-Royce Phantom bên cạnh, Văn Tinh Trạch cảm thấy khá kỳ quái tiện miệng nói một câu với Trì Yến, sau khi Trì Yến gửi tin nhắn thì Rolls-Royce rẽ vào ngã tư tiếp theo.
* Rolls Royce Phantom 2022: giá niêm yết 54,288,000,000 VND (đụng 1 cái bay vài trăm triệu thôi????)
Văn Tinh Trạch: "..." Thì ra là xe của Trì Yến, tư bản chết tiệt.
Văn Tinh Trạch nói: " Nếu như ngài có chuyện phải làm, không bằng hôm nay chúng ta hãy đi về trước, hẹn lại lần sau?"
Trì Yến cau mày, lộ ra biểu tình không tình nguyện.
Đây là một biểu hiện cảm xúc hóa hiếm hoi của anh.
Thế nhưng Văn Tinh Trạch không nhìn thấy, bởi vì ánh mắt của cậu hoàn toàn bị những con búp bê trong tủ kính hấp dẫn.
Văn Tinh Trạch vốn đi một đường thẳng tắp trên đường, gần tới liền rẽ.
"—— muốn cái này." Văn Tinh Trạch nằm nhoài trên tủ kính nhìn chằm chằm vào bên trong, đồng tử sáng ngời lên, nuốt nước miếng một cái "Búp bê phiên bản giới hạn SpongeBob, phiên bản chính thức đã không xuất bản nữa..."
Văn Tinh Trạch thích nhất SpongeBob.
Nói đến đây, Văn Tinh Trạch đưa tay sờ ví rồi mở ra.
Đáng ghét, sau khi tính tiền tiền cơm không còn dư tiền.
Hơn nữa điện thoại lại hết pin.
Vì áp chế xài tiền bậy bạ của bản thân và phụ huynh, Văn Tinh Trạch đã lập một kế hoạch hạn chế chi tiêu cho bản thân và phụ huynh —— mọi người đều tiết kiệm tiền, để phụ huynh không cảm thấy Văn Tinh Trạch muốn vạch ra ranh giới với họ.
Dù sao lúc trước các phụ huynh nạp tiền quá điên cuồng, Văn Tinh Trạch cũng không dám đi dạo phố, chỉ cần tầm mắt dừng 2s trên tủ kính thì tức khắc toàn bộ cửa hàng liền bị mua lại.
Với lại đêm nay tương đối đặc thù, tối nay là bảo trì 3 tháng 1 lần của hệ thống ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể).
Sau 6 giờ, hệ thống phát sóng trực tiếp sẽ đóng lại, ngay cả Long tộc cũng không thể sử dụng wechat.
Thế nên hiện tại không có bất kì phụ huynh nào xem phát sóng trực tiếp cả.
Trì Yến mở ví, lấy ra một tấm thẻ đen, định gọi thư ký đến làm thủ tục mua cửa hàng, chợt nghe Văn Tinh Trạch nói:
"...!Nếu thực sự không có tiền thì đành đi làm thêm."
Người nghèo nhiều thời gian và họ sẽ không quá lo lắng khi thiếu tiền, Văn Tinh Trạch từng thuộc tuýp người đi đâu cũng có thể làm việc hoặc kiếm tiền.
Làm thêm?
Làm thêm là có thể ở cùng nhau cả đêm.
Tay Trì Yến dừng lại.
Trước khi Văn Tinh Trạch nhìn sang, Trì Yến đã nhanh chóng đem thẻ đen thu về.
"Thầy Trì, ngài có thể cho tôi mượn ít tiền không, khi về sẽ trả lại." Văn Tinh Trạch nói.
Trì Yến một tay nắm quyền đặt bên môi ho nhẹ: "Tôi cũng không có tiền."
Văn Tinh Trạch hoài nghi nhìn anh.
Có một điểm rất mâu thuẫn là mặc dù Trì Yến diễn xuất rất tốt nhưng anh lại nói dối rất rất rất tệ, quả thực đem hai chữ chột dạ viết trên mặt.
Văn Tinh Trạch nhìn chiếc ví anh đang cầm: " Nhưng trong ví —— "
Kỳ thực nếu như Trì Yến nói thẳng không muốn cho cậu mượn tiền, Văn Tinh Trạch cũng sẽ không nói gì.
Thế nhưng Trì Yến biểu hiện vui như vậy, Văn Tinh Trạch không nhịn được kiễng chân lên làm bộ muốn cướp ví anh.
Trì Yến đột nhiên đem Văn Tinh Trạch ấn vào trong ngực.
Văn Tinh Trạch: "..."
Sau đó Trì Yến duỗi tay ra, dựa vào ưu thế chiều cao vượt qua vai Văn Tinh Trạch, ném chiếc ví với điện thoại vào thùng rác sau lưng cậu.
Bặc ——
Ví và điện thoại vẽ ra đường parabol, 3 phần xinh đẹp rơi vào trong thùng,.
Trùng hợp đúng vào lúc này, xe rác ong ong lái tới, kẹp tự động cắp thùng lên, đổ hết rác lên xe rồi rồ ga phóng đi.
Văn Tinh Trạch: "......"
Chờ chút?????
"Bây giờ không có." Trì Yến nói.
Văn Tinh Trạch hoàn toàn bị sốc rồi.
Đây thật sự là không có tiền, không chỉ không có tiền, điện thoại có thể liên liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cùng nhau vứt bỏ...
"Ngài muốn đi làm thêm như vậy sao?" Văn Tinh Trạch lẩm bẩm nói.
Trì Yến không chút do dự: "Muốn."
- ----------------------------
Nửa giờ sau.
Trên phố xá sầm uất Tây Ban Nha, nhiều thêm 2 con búp bê cự đại phát tờ rơi.
—— Cân nhắc đến sự nổi tiếng của Trì Yến, chỉ có thể làm loại không lộ mặt này.
Hơn nữa visa của Văn Tinh Trạch là visa du lịch, không thể làm việc mà không xin phép, nhưng loại công siêu ngắn không ký hợp đồng, trả lương theo giờ vẫn được, miễn không bị phát hiện là được.
Văn Tinh Trạch hiện tại đã không mong kiếm được nhiều tiền, thuần túy là liều mình bồi quân tử, xem ra Trì Yến thực sự muốn trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường.
Văn Tinh Trạch là Pikachu, Trì Yến là Rilakkuma.
"Pika Pikachu, cửa hàng hamburger giảm giá 20% đây" Pikachu hoạt bát như vẻ ngoài của mình, phát quảng cáo bằng một chiếc loa nhỏ "Cửa hàng hamburger mới khai trương!"
Rilakkuma thì lầm lì hơn nhiều, trương mặt gấu đáng yêu không cao hứng ra, động tác có chút vụng về.
Rilakkuma mắm chặt một chùm bóng bay hoạt hình miễn phí đi theo sát Pikachu.
Mà dù vậy, 2 bé búp bê xinh xắn vẫn thu hút sự chú ý của trẻ em khắp phố.
Pikachu rất giỏi chơi đùa với trẻ con, có bé cứ muốn ôm chầm lấy, chụp hình với hết bé này tới bé khác.
Xung quanh Rilakkuma cũng có một đám trẻ con, Rilakkuma có vẻ rất bất lực, có vẻ đời này Trì Yến chưa bao giờ bị nhiều trẻ con vây công như vậy.
Rilakkuma cầu viện nhìn về phía Văn Tinh Trạch.
Cuối cùng Pikachu đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu Rilakkuma, suýt lại gần anh, cùng bọn nhỏ chụp ảnh chung.
——Tiếc là không thể nghịch điện thoại khi đang làm việc, nếu không thì Văn Tinh Trạch sẽ không ngừng muốn chụp lại Trì Yến trong trang phục búp bê, dễ thương quá hahahaha.
Lại còn rất vui vẻ.
Khoác lên mình bộ trang phục búp bê giống như trở thành một người khác, gió biển hơi mặn, thế giới vừa gần lại vừa xa, ngay cả Trì Yến dường như cũng trở thành một người vừa lạ vừa quen, thậm chí còn bại lộ nhược điểm mà trước giờ Văn Tinh Trạch chưa thấy.
Set đồ mặc rất nóng, bọn họ làm công chỉ có một tiếng rưỡi liền phải thay quần áo, tiền công của hai người cộng lại mới mua được một nửa SpongeBob...!Văn Tinh Trạch quyết định từ bỏ, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nhưng nó có thể bị người khác mua vào ngày mai, dù sao những người thích SpongeBob có thể đi vòng Trái Đất 30 vòng, Văn Tinh Trạch rất tin tưởng vào sự nổi tiếng của SpongeBob.
Văn Tinh Trạch đi thay quần áo trước, lúc ôm đầu Pikachu đi ra, phát hiện Trì Yến vẫn chưa thay quần áo.
Rilakkuma đứng trước quầy thu ngân của cửa hàng bên cạnh, tay ôm búp bê SpongeBob không xuất bản nữa, nhìn người quản lý cửa hàng.
Cửa hàng là do tư nhân kinh doanh, trên tường treo